BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1456

Nàng biết, theo lời hắn nói "bệ hạ" là Tấn Vương, nàng nói căm giận,

"Vì sao ngài không mật báo với bệ hạ, để bệ hạ có phòng bị chứ? Bệ hạ coi
trọng ngài, là chủ tớ với ngài hơn mười năm, thế mà ngài chẳng có tâm
huyết, trơ mắt nhìn bệ hạ bị chết cháy, ngài vẫn là người hay sao?"

"Đúng, ta không phải người!" Ánh mắt Thẩm Chiêu nặng nề, chưa

từng bi thương như vậy.

"Người trong thiên hạ tuyệt đối không ngờ được Thẩm Chiêu là kẻ

cực kỳ vô tình vô nghĩa nhất trên đời này" Diệp Vũ cất giọng lạnh băng
châm chọc.

Theo lý mà nói, hắn và Sở Minh Phong quân thần ở chung mười năm,

tình thâm nghĩa nặng, mà hắn cũng có tình nghĩa sâu nặng thế với Tấn
Vương, nên hắn nguyện bỏ qua chuyện giúp quân vương hay giúp Tấn
Vương đây? Nàng thật không rõ, "Vì sao giúp Tấn Vương?"

Hắn cười khẽ, "Ta còn có chuyện quan trọng, xin đi trước"

Nàng gọi hắn, đuổi theo hắn, hắn bước nhanh rời đi, cứ như đang lẩn

trốn sự truy vấn của nàng. Thẩm Chiêu, sao ngươi có thể vậy chứ?

Trở lại điện Phượng Tê, Diệp Vũ đầy tâm sự trong lòng, đến cả A Tử

bảo bệ hạ đang ở trong cũng không muốn gặp.

Đột nhiên thấy Sở Minh Hiên ngồi uống trà ở đại điện, nàng kinh ngạc

chút rồi nhanh chóng khôi phục thần sắc, cười nhợt nhạt, "Lúc này bệ hạ
không ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, sao lại tới đây chứ?"

"Tấu chương lúc nào phê cũng được" Hắn ngỗi ở đó, dáng người

thanh nhàn, năm phần tuấn dật, ba phần khí phách, hai phần lạnh lẽo, chẳng
ra vui buồn khiến người ta không đoán ra nổi. Hắn cười hỏi, "Đi đâu vậy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.