BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1787

"Nô tài lnhx chỉ, nô tài sẽ hết sức làm ổn thỏa" Lưu tĩnh nói.

"Thác Bạt đại ca...." Vừa thấy mặt lại bị tách ra, Sở Minh Lượng thực

sự không thích chút nào.

"Trẫm còn có chuyện quan trọng, đi trước, nàng về phủ Tề vương nghỉ

trước chút đi" Thác Bạt Hoằng vỗ vai nàng, sải bước rời đi. Nàng ta yên
lặng nhìn hắn đi xa, trong lòng ấm ức.

Nam tử yêu giỡ đã là hoàng đế ngụy quốc, một thân áo bào màu vàng

sáng càng khiến cho thân hình cao to của hắn thêm khôi ngô hơn, tư thế bất
phàm kia, càng ngày bóng càng nhỏ đi, trong lòng nàng thấy rõ, không thể
khiến cho người ta không thương. Nàng tin nhất định hiểu ý tưởng sẽ
thành.

Một chiếc xe ngựa ra cửa cung, bên trong là Thác Bạt Hoằng và Diệp

Vũ.

Từ lúc nàng lên xe ngựa, hắn cứ lặng ngồi, mắt lạnh băng. Nàng cảm

thấy hôm nay hắn là lạ, nhưng cũng không muốn hỏi hắn.

Tới tòa Tiểu Uyển kia, nàng nhắm thẳng tới phòng Minh Phong ở, vẫn

như trong dự kiến, hắn vẫn không chịu gặp nàng.

"Minh Phong, đã lâu như vậy rồi, vì sao không gặp ta chứ?" Nếu đã

nói thì nói cho hết, nàng còn có thể nói gì nữa? Nàng cầu xin: "Minh
Phong, đừng tra tấn ta nữa được không..."

"Huynh cũng biết, huynh không gặp ta, ta đau lòng tới mức nào

không?" Nàng lấy từ trong lòng ra đôi uyên ương khấu huyết ngọc kia, vuốt
ve dấu vết huyết ngọc bị cháy, nước mắt cứ tí tách rớt trên huyết ngọc,
trong suốt long lanh, "có còn nhớ đôi huyết ngọc uyên ương khấu này
không? Là huynh cố ý tạo ra tặng cho ta đó. Điện Trừng Tâm đã bị đốt
sạch, ta tìm được trong đám cháy... Minh Phong, đây là ý trới, nói rõ đoàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.