Sở Minh Hiên thấy nàng bước nhanh tới, trên mặt băng sương chợt
biến thành cười mỉm, "Vũ Nhi" "Đêm đã khuya rồi, Vương gia sao còn
chưa về phủ chứ?" Diệp Vũ hỏi khẽ, không rõ vì sao, cảnh vừa rồi lại khiến
lòng nàng chua xót thế.
"Còn sớm mà" Hắn nắm chặt tay nàng, bọc vào lòng, ôm lấy nàng,
chậm rãi đưa tay ôm chặt, "Một ngày không thấy như cách ba thu"
Nàng mặc cho hắn ôm, mãi lâu sai mới giật giật, "Vương gia đợi ở
ngoài cửa, ta sẽ áy náy lắm"
Hai tay hắn ôm trọn vòng eo nàng, "Bổn vương lại thấy vui. Bổn
vương biết nàng làm việc, lại rất muốn gặp nàng, bởi vậy mới ở ngoài cửa
đợi nàng"
Cảm giác phạm tội lại ập tới, nàng mỉm cười bảo, "Vương gia có thể ở
trong phủ đợi ta mà, cũng không nhất thiết phải ở đây phơi trăng phơi
nắng..."
"Phơi trăng phơi nắng ư?"
"Ban ngày thì phơi nắng, ban đêm thì phơi trăng đó thôi"
"Cách nói này thật mới mẻ"
Sở Minh Hiên nâng cằm nàng lên cười, "Vũ Nhi, nàng có bản lĩnh
khiến cho bổn vương cảm thấy mới mẻ, khiến cho bổn vương không lúc
nào mà không nhớ tới nàng"
Đang nói lại hạ dần xuống môi hắn cũng rớt theo. Hôn ôn nhu trầm
luân, tràn ngập tương tư và lửa nóng.
Hắn ôm càng ngày càng chặt, hắn hôn càng ngày càng kịch liệt, nàng
áp sát vào trong ngực hắn, hắn giống như muốn nhấn chìm nàng vào trong