BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 216

"Mưu kế đại nhân hay thật đó!" Nàng cười tán thưởng.

"Thật ra, dđ lấy nước ở điện Từ Ninh chỉ là cái cớ, bệ hạ hẳn đã sớm

đoán được, nhưng vẫn đi, nói vậy bệ hạ cũng không phải muốn sủng hạnh
cô thật. Bởi vậy, cô cứ an tâm ở đây, sáng mai bệ hạ sẽ có ý chỉ"

Nàng khâm phục mãi, mắt cứ nhìn thẳng vào mặt hắn không rời. Hắn

cái gì cũng biết, cũng đoán được, biết trước quá lợi hại đi. NHưng mà đối
đãi với bất cứ kẻ nào, chuyện gì hắn cũng vẫn lạnh nhạt như mọi khi, như
vĩnh viễn không biết giận, lo âu, vui sướng, sốt ruột vậy, vẫn cứ bình thản
với người ta, thong dong, tao nhã, khiến người ta cảm thấy hắn là kẻ thanh
tâm quả dục, thản nhiên như gió.

Ánh sáng đèn đỏ hắt trên mặt hắn, làm mặt hắn càng tuấn sắc hơn.

Nhìn khuôn mặt cực kỳ giống Hạ Phong này, Diệp Vũ dần bị chìm sâu vào,
nam tử trước mắt này giống như Hạ Phong mà nàng thầm mến đã nhiều
năm, định đem áp lực cảm tình nhiều năm này nói thẳng ra với hắn, cho
hắn biết mình đau đớn chua xót thế nào.

Nàng thê lương nhìn hắn, đôi mắt trong veo nhiễm từng đợt từng đợt

ưu thương, tình ý kéo dài, lệ long lanh, động lòng người.

Thẩm Chiêu kinh ngạc thật sự, vì sao nàng nhìn mình như vậy chứ? Vì

sao nàng lại thương tâm khổ sở vậy chứ? Vì sao.... NHưng nơi này là điện
Trừng Tâm, hắn không thể nghĩ nhiều.

Hắn hạ giọng bảo, "Diệp cô nương, tiếp đó ta và Vương gia ra cung,

cô một mình ở trong cung cẩn thận chút"

Nàng hoàn hồn, "Ngài phải đi rồi sao?"

Hắn trấn an, "Yên tâm đi, bệ hạ hẳn sẽ không lại..... Cô nên sớm đi

nghỉ đi, ta đi trước đây"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.