BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 290

"Diệp cô nương, cô sao vậy?" Hắn có nghe qua chuyện xảy ra trong

cung, lại không biết tình hình cụ thể ra sao.

"Ta...Ta không muốn đợi ở trong này nữa..." Nàng khóc bi thương, cứ

như một cô gái nhỏ bị uất ức lớn, rơi lệ đầy mặt, đau lòng nức nở muốn
chết, "Ta chỉ muốn tự lực cánh sinh... Kiếm được tiền, vì sao ai cũng muốn
lợi dụng ta... Ta có gì sai chứ..."

"Cô không sai" Lâm Trí Viễn vẫn nghĩ đến nàng là một cô gái kiên

cường, chưa từng thấy nàng yếu ớt như vậy, lòng thấy thương xót, "Muốn
khóc thì cứ khóc thật thoải mái đi"

"Ta không rõ vì sao lại tới nơi này... Không phải ta muốn đến, là ông

trời trêu ta, huynh biết không...." Nàng khóc như thác đổ, vừa khóc vừa nói,
nói nghe không rõ, "Vì sao ta lại xui xẻo vậy chứ... Vì sao họ đều không
tha cho ta chứ... Ta muốn về nhà, không muốn đợi ở một nơi cổ đại không
rõ đây nữa..."

Cổ đại ư? Hắn không hiểu rõ lời nàng nói, nhưng hắn hiểu ra, có kẻ lợi

dụng nàng, ép nàng làm việc. Đây là nguyên nhân tâm tình nàng xấu, muốn
mượn rượu tiêu sầu.

Nước mắt trút xuống như những hạt ngọc, trào ra từ mí mắt, nàng nói

đứng quãn xong như phát tiết hết hờn dỗi, oán khí và bất bình trong lòng đã
chất đầy mấy ngày nay ra.

Chẳng boa lâu nàng khóc mệt rồi thì buồn ngủ mất, hắn ôm nàng vào

lòng, để nàng được ngủ thật ngon giấc.

Lâm Trí Viễn lau nước mắt cho nàng, nhìn nàng chau mày, dung nhan

thanh thoát, trong lòng ngập tràn nhu tình.

Thật ra hắn hoàn toàn có thể ôm nàng về tẩm phòng, nhưng cơ hội

hiếm có như vậy, mà tận sâu trong lòng đã muốn ôm nàng từ lâu, vì thế hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.