BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 35

Diệp Vũ ngồi xuống trước đàn tranh, mười ngón vuốt lạnh xuống

huyền cầm, không dám xuống tay.

Tuy Diệp đại tiểu thư tinh thông đàn cổ, đàn tranh, đàn tỳ bà... nhưng

mà nàng vẫn có điểm chột dạ.

Nàng nhìn về phía Lâm Trí Viễn, nhưng thấy hắn hơi cười cười, giống

như đang cổ vũ nàng, vì thế nàng hít một hơi thật sâu, dựa theo khúc nhạc
trong trí nhớ, mười ngón tay bắt đầu múa, giai điệu trong trẻo mềm mại
theo mười đầu ngón tay vang lên.

Tiếng nhạc róc rách trong trẻo, tựa như dòng suối đập vào tảng đá, lại

tựa như tiếng ngọc va vào nhau lanh canh rất dễ nghe.

Ngón tay ngọc tung bay, nàng càng đàn càng thuận, chìm đắm trong

khúc nhạc, quên đi hết mọi thứ.

Tiếng vỗ tay làm nàng bừng tỉnh, nàng mới biết được, một khúc

"Thanh Hoa từ" đã đàn xong.

"Ta chưa bao giờ nghe được một khúc nào duyên dáng êm tai đến vậy,

tài nghệ của Diệp cô nương thật trác tuyệt, lời đồn đại không hề giả" Lâm
Trí Viễn khen, bội phục người trước mặt.

"Lâm công tử chê cười rồi" Nàng khiêm tốn đáp.

Bài "Thanh hoa từ" rập khuân, đã biến thành của chính nàng, đây có

phải là thực sự là vô sỉ quá hay không?

Nhưng mà nàng vô tâm rập khuôn, mà chỉ mượn chút thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.