nàng đành phải ở lại trong cung. Biện pháp này không được.
Sở Minh Phong thấy nàng cúi thấp người xuống, cũng đoán được lòng
nàng đang nghĩ gì, nhìn một lát rồi thôi, nói với cô gái bên cạnh, "Nàng
sáng tác múa sao? Trẫm thật muốn nhìn xem nàng sáng tác ra điệu múa gì"
"Vậy nô tì xin bêu xấu rồi ạ" Văn Hiểu Lộ cười mị hoặc.
"Trẫm đợi" Mắt hắn chớp chớp, đầy ái muội.
Nàng ta ý bảo nữ nhạc công chuẩn bị tấu nhạc, tiếp đó sai Linh Nhi
đưa một ghế đôn đến, mời Diệp Vũ ngồi. "Thẩm Nhị phu nhân xin chỉ điểm
giúp cho"
Diệp vũ nói khiêm tốn, 'Quý phi tài múa kỹ lưỡng, tại sao phải chỉ
điểm chứ? Thiếp thân chỉ múa rìu qua mắt thợ thôi ạ"
Văn Hiểu Lộ thay xiêm áo như con công cao ngạo, cao quý, ngẩng cao
đầu, bỗng nói thản nhiên, "Thẩm Nhị phu nhân cầm nghệ trác tuyệt, có thể
vì bản cung tấu một khúc "Phượng Cầu Hoàng" được không?"
Diệp Vũ sửng sốt, gật đầu đồng ý.
Cung nhân nâng cầm đến, Linh Nhi đặt đàn cổ lên trên án, nàng ngồi
xuống, nhìn về phía Văn quý phi, có cảm giác ghế chủ toạ trên kia có một
luồng mắt nóng như lửa vọt thẳng tới, dính trên người, như muốn thiêu
nàng vậy. Lặng lẽ ngước mắt, quả nhiên hắn đang nâng chén trà lên môi,
mắt lại liếc về phía nàng. Cả bốn luồng mắt chạm nhau, nàng hốt hoảng
tránh đi, lưng tự dưng bốc lên một luồng khí nóng.
Mười ngón tay bắt đầu múa, tiếng đàn róc rách chảy xuôi, nhạc công
ôn tồn, tiếng nhạc du dương. Văn Hiểu Lộ bắt đầu múa, xiêm y lả lướt, tay
áo màu hồng vàng, tiếng ngọc bội vang lên lanh canh, tiếng châm cài lách