BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 647

Nàng cố sức xuống giường, lết người đi ra ngoài, bên ngoài không

một bóng người, Tiểu Nguyệt đang làm cơm trưa ở gian bếp. Sắc trời âm u,
mây đen che kín, gió lạnh thổi tới khiến nàng rùng mình một cái. Lúc này
không đi, còn đợi đến bao giờ chứ? Nàng men theo con đường kia đi ra
ngoài, cho dù chẳng còn bao nhiêu sức, cho dù có bị bắt trở lại, cho dù có
bị bệnh nằm ở ven đường, nàng cũng tìm mọi cách để trốn.

Từ lúc bị phong hàn chưa khỏi, đi một lúc cũng chẳng có sức, chỉ

đành dừng lại nghỉ một lúc rồi lại đi tiếp. Nàng ôm ngực, thở dốc, đường
đằng trước lay động, lá cây hai bên đường đong đưa... Nàng cố gắng chống
đỡ, trời đất xoay tròn, trước mắt cũng xoay tròn...

Nàng ngã ập xuống, đã có một cánh tay cứng như sắt đỡ lấy nàng, ôm

nàng vào trong ngực. Trước mắt lờ mờ, Diệp Vũ nhìn không rõ khuôn mặt
nam tử, chỉ cảm thấy hơi quen. Rồi sau đó nàng chìm vào trong bóng đêm.

Lúc tỉnh lại thì vẫn ở gian phòng trúc, Diệp Vũ giật mình tỉnh mộng,

mới nhớ ra nàng đã bị người ta ôm trở lại. Nam tử vừa rồi kia là người của
bang Thiên Thanh ư? Chỉ tiếc lúc ấy nàng chóng hết cả mặt, gần như chẳng
thấy rõ lắm. Tiểu Nguyệt vào phòng, vui vẻ nói, "Cô nương, cháo vẫn còn
nóng, ta bón cho cô ăn nha"

Diệp Vũ gật gật đầu, lúc ăn cháo, nàng hỏi, "Đây là đâu? Sao chỉ có

hai chúng ta?"

"Nơi này là MInh Nguyệt Loan, cô yên tâm đi, ở dây rất an toàn" Tiểu

Nguyệt nói ngọt như mía lùi.

"Vừa nãy ta thấy một nam tử tiến vào, người đó là ai vậy?" Nàng hỏi

bóng gió.

"Hả? Là ai vào được chứ?" Tiểu Nguyệt cau mày nghĩ ngợi, "Chắc là

đại đương gia rồi"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.