BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 653

Vũ chạy trốn, tuy Diệp Vũ vốn không muốn chạy, nhưng chẳng có sức
thoát khỏi nàng ta, thật khổ không sao tả hết.

"Tiểu Nguyệt, buông ra..." Diệp Vũ bị nàng ta túm kéo chạy, thở hồng

hộc, đến nói chuyện cũng khó khăn.

"Cô nương, đại đương gia đã bảo ta rồi, cố gắng chăm sóc cho cô thật

tốt, không thể bỏ cô lại được" Tiểu Nguyệt đi lại nhẹ nhàng, "Vừa rồi ta
nhìn thoáng qua, tất cả các huynh đệ đều bị bắt cả, vì thế, chúng ta phải
chạy thật nhanh"

Đột nhiên, một trận choáng váng cả đầu óc, Diệp Vũ thấy rất khó chịu,

cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, ngã sụp xuống. Tiểu Nguyệt ôm nàng,
nàng nói suy yếu, "Quan binh này là tới cứu ta... Chính cô đi thôi"

Tiểu Nguyệt ngây người kinh ngạc, đúng lúc này nàng ta bị một người

đẩy ra, ngã trên mặt đất, Diệp Vũ cũng ngã xuống theo... Sở Minh Hiên
nhanh tay nhanh mắt ôm được nàng, cảm giác nàng mềm yếu nhẹ tựa lông
hồng, chỉ cần một cơn gió thổi cũng sẽ bay đi vậy.

"Vương gia..." Diệp Vũ an tâm.

"Bổn vương tới chậm, để nàng phải chịu cực khổ như vậy" Giọng hắn

đầy đau khổ, ánh mắt sáng như ngọc ngập tràn đau xót. Hắn hận không thể
đem tên Nhị đương gia kia băm vằm, hận không thể giết sạch người bang
Thiên Thanh, hận không thể cho thời gian ngừng mãi mãi, dừng ở giờ khắc
này, cứ ôm nàng vậy, chỉ có hai người họ, vĩnh viễn sánh cùng trời đất.

Tiểu Nguyệt ngồi dưới đất, nghe thấy tiếng cô nương gọi hắn là

"Vương gia" mới biết được nam tử này dĩ nhiên là Vương gia, còn cô
nương ấy là loại người nào đây?

Thẩm Chiêu xuống ngựa đi tới, giọng lãnh đạm thâm trầm, 'Vương

gia, Vũ Nhi là NHị phu nhân của ta, vẫn nên để ta lo đi" Nói xong hắn đưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.