BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 654

tay luồn ra sau lưng nàng, định ôm lấy nàng. Trong nháy mắt, thời gian như
ngưng lại. Bốn mắt nhìn nhau, một kẻ chết không cam lòng, một kẻ thong
dong mây bay gió thoảng.

Diệp Vũ nhìn họ, bất giác oán hận Sở Minh Phong, vì sao cùng lúc

phái hai người này tới chứ? Một người không phải đã đủ rồi sao?

"Vương gia, mọi người đang nhìn!" Thẩm Chiêu tăng cao giọng, "Vũ

Nhi là Nhị phu nhân của ta"

Cánh tay Sở Minh Hiên lỏng ra, cứ vậy trơ mắt nhìn người con gái yêu

thương được người ta ôm đi, trong lòng thê lương, lạc lõng. Nếu được,
nàng nguyện tự mình đi, nhưng bệnh phong hàn nàng chưa khỏi, suy yếu
vô cùng.

Thẩm Chiêu ôm nàng lên ngựa, nàng quay đầu nhìn lại, ánh mắt Tiểu

Nguyệt ngơ ngác, kinh ngạc với thân phận cao quý của hai người đàn ông
mặc quần áo sang trọng này.

Diệp Vũ có cảm giác cánh tay ôm bên hông đầy ôn nhu và mạnh mẽ,

cảm giác sau lưng chạm vào lồng ngực ấm áp rộng dày, tim dần đập mạnh
hơn, trên người như nóng lên. Ổn định tâm thần, nàng bảo, "Đại nhân,
mang nàng ấy cùng về"

***

Trở lại phủ nha, Thẩm Chiêu bế Diệp Vũ lên. Đi vào hậu uyển, nàng

lơ đãng nhìn, nam tử kia, khuôn mặt lạnh băng, đứng sừng sững trước mắt,
vững chãi như núi, thẳng tắp như tùng, quần áo đen biến mặt hắn thành
màu đen. Sở Minh Phong cũng đến đây ư?

Bộ mặt hắn hơi lạnh, như đang nhìn một trò hay, lại dường như thờ ơ.

Nàng không sờ được cảm xúc của hắn, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn lạnh như
băng. Lần trước, nàng ở cùng Tấn Vương tại y quán nửa canh giờ, hắn đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.