BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 688

Sở Minh Phong ôm lấy nàng đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, "Chỉ tiện

uyên ương, không tiện tiên"

Một màn kiều diễm, ấm áp như xuân.

Ngày hôm sau, Diệp Vũ tiến cung yết kiến Tôn thái hậu. Tôn thái hậu

và nàng không quen vô cớ, lại tìm mọi cách quan tâm nàng, nàng cảm thấy
Tôn thái hậu là thật lòng thích mình, thật tình đối đãi tốt với mình.

Nói chuyện phiếm khoảng chừng một canh giờ, nàng định cáo từ Tôn

thái hậu hồi phủ, cung nhân điện Phượng Tê lại đến truyền lời. Văn quý phi
vừa biên soạn một khúc ca mới, định dùng khúc ca mới này biên soạn ra
một điệu múa, mời Nhị phu nhân tới điện Phượng Tê một chuyến, cùng
nhau nghiên cứu.

Diệp Vũ không muốn đi, không muốn để Văn quý phi có cơ hội mưu

hại mình, đang định nói lời dịu dàng cự tuyệt, Tôn thái hậu lại bảo, "Ngươi
đi thì cứ đi đi, Quý phi mới sáng tác ca khúc mới là món quà mừng tiết Vạn
thọ, ngươi tinh thông ca múa, cùng quý phi nghiên cứu một chút đi"

Tôn thái hậu đã nói vậy nàng còn biết chối từ thế nào nữa? Theo cung

nhân đi tới điện Phượng Tê, Văn quý phi đang ngồi đánh đàn, thấy nàng
đến, lập tức đứng dậy nghênh đón, sai cung nhân pha trà.

Nói khách sáo hai câu, Văn Hiểu Lộ nói nhanh, "Chẳng bằng bản cung

đàn cho ngươi nghe, ngươi nghe xem phù hợp với điệu múa nào"

Diệp Vũ ngồi xuống, vừa uống trà vừa nghe khúc. Văn Hiểu Lộ bên

ngoài khoác áo xanh, trang dung đơn giản tự nhiên, tóc vấn không cắm đầy
ngọc ngà châu báu, chỉ có một cây trâm ngọc duy nhất, tiếp dưới là một
viên ngọc bích sáng trong suốt, khiến khuôn mặt nàng ta trở nên trắng nõn
như tuyết. Ngón tay ngọc thon dài đánh đàn, vừa linh hoạt vừa mềm mại,
tiếng đàn róc rách, lúc đầu như tiếng suối chảy chậm rãi, dần dần trở nên
dồn dập, mạnh mẽ tựa như dòng nước lớn chảy xiết, như có ngàn quân vạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.