Nàng chậm rãi cười, "Ta và mẫu thân cũng không ở tại lầu Tiêu
Tương, huống hồ lại có biết bao người biết được màn múa này có liên quan
tới ta chứ? Đồ háo sắc này tìm dĩ nhiên là cô gái ca hát, khiêu vũ rồi"
Hắn không thuyết phục được nàng, chỉ đành chấp nhận vậy. Nhưng
hắn thật sự không rõ, nàng trước sau như một thích mình lại không vào
phủ, không gả cho hắn, thế này là vì sao chứ? Nàng tột cùng muốn thế nào?
Ôm người ngọc mềm mại trong ngực, ngửi mùi hương thơm cơ thể
nàng, hắn lại cảm thấy mình không biết nàng, cũng hoàn toàn không có
được nàng.
***
Màn múa mới được tập luyện rất thuận lợi, diễn xuất tới lúc mặt trời
đã lên cao, hát khúc " hồng nhan". Phan Vũ uống lầm rượu, họng bị đau,
nói tiếng khàn khàn, không thể lên đài hát được. Hắn hối hận mãi, hận
chính mình nhìn không rõ chén trà trong phòng là chén rượu. Lâm Trí Viễn
nói, đêm nay sẽ biểu diễn, chỉ cần tìm được một người thế thân là được.
Nhưng dù có tìm được một người có họng tốt để hát, thì chỉ ngắn ngủn
trong vài tiếng cũng luyện không xong.
Diệp Vũ bỗng dưng nhớ tới Lâm Trí Viễn hát cũng được, hát khúc
"hồng nhan" này rất phù hợp.
Hắn cự tuyệt mạnh mẽ, cho dù nàng thuyết phục ra sao hắn cũng quyết
không lên đàn hát vào buổi tối.
"Lâm đại ca, đây chỉ là tình huống đặc thù thôi mà, xin huynh thương
dùm đi, đêm nay chỉ là một lần ngoại lệ, ta van huynh đó" Nàng đau khổ
cầu xin, lấy nỗi khổ lay động hắn, nói như pháo liên thanh, "Nếu bình
thường ta tuyệt đối cũng không ép huynh, nhưng đây chẳng phải là tình
trạng đặc biệt sao? hơn nữa huynh quen thuộc ca khúc này nhất, lại có cảm