BÃO TÁP CUNG ĐÌNH - Trang 209

- Không phải thế đâu, chị Chiêu Thánh, em thương chị gầy yếu quá, cứ làm
vào rồi ốm mất. Mấy lại không ai đi làm cái việc của bọn đầy tớ thường
làm.
- Trịnh Huyền, chị cấm em từ nay không được nói cái chuyện chủ tớ ấy nữa
nhé. Chị đã bảo bây giờ là chị em rồi cơ mà.
- Cám ơn chị cho em được bằng vai phải lứa. Nhưng người đời thì phân
biệt rõ lắm. Cứ ra đường là họ biết ngay chị là chủ, em là tớ.
- Đấy là việc của người đời. Chỉ biết chị em mình từ nay gắn bó. Mà sao
chị thấy bồn chồn quá em ơi. Em ở nhà, chị sang bên chùa một lát nhá. Chị
phải trình với phụ vương, việc người ta tàn sát đám lính vô tội. Em biết
không, đêm đêm chị vẫn mơ thấy phụ vương chị về đấy.
Lại nói về bà Trần Thị Dung, hoàng hậu nhà Lý, bấy giờ là phu nhân của
thái sư thống quốc Trần Thủ Độ. Sau khi bà đã khéo lựa để biến được
những toan tính của bà thành các chính lệnh của ông, và suýt nữa thì gieo
tai hoạ cho cả dòng họ, bà thấy hú vía. Bà tự nhủ, từ nay chỉ làm các việc
trong nhà thôi, chứ không dám can dự vào chính lệnh nữa. Mà thái sư cũng
nghiêm lắm. Sau vụ xảy ra đó, thái sư chèo chống thật vất vả. Bà nhận thấy
đức ông ít nói, nhiều lúc buồn đến thẫn thờ. Nom khuôn mặt ông ấy hiện
lên một nét gì u tối, cứ như là chuyện giết đám dân binh của Liễu, đã ám
ảnh ông. Nhưng thôi, mọi sự rồi sẽ qua đi. Chẳng có cơn bão nào kéo dài
mãi. Bão tạnh gió tan, khắc đến mưa đền cây. Ngay như Chiêu Thánh dù có
giận bà, nhưng nó cũng đã yên phận ở gần linh hồn vua cha. Còn Thuận
Thiên, cũng đã vui vầy với ngôi hoàng hậu. Lại vừa sinh cho nhà vua được
một mụn con trai. Thôi thì con anh con em, cũng là dòng máu họ Trần cả.
Lọt sàng xuống nia, chẳng đi đâu mà thiệt. Nhà vua cũng đã nguôi quên.
Đã tự mình chăm lo công việc triều chính, lại thường săn sóc cả hoàng hậu
lẫn đứa bé. Thế là tốt rồi. Bà không đòi hỏi gì hơn nữa. Gần đây, nghĩ tình
mẫu tử thế nào, nhà vua lại phong ta làm quốc mẫu. Ta cho việc đó là ưu
hậu lắm. Vì tước ấy chỉ tặng phong cho các bà thái hậu.
Về phía Trần Thủ Độ, qua việc này, ông thấy những thành tựu đạt được, là
do sự cưỡng bách của ông, không ai chống lại được. Ngay cả đức vua cũng
không cưỡng nổi ý ông. Chính vì thế mà ông bắt đầu run sợ. Bởi người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.