"Lộ phí phỏng tốn bao nhiêu, tôi sẽ lo liệu cho?". Trọng Võ đáp: "Ít lắm
cũng phải tốn tám chục lượng”. Hồng Nghĩa nói: "Ừ! Có vậy, thời mai
đừng đi đâu chờ tin, tôi chạy giúp cho có được không!". Nói rồi từ giã ra
về. Trưa hôm sau, Trọng Võ đương than thở với vợ, thấy Hồng Nghĩa dắt
tới một con lừa đen và cầm hai gói bạc đưa cho Trọng Võ mà rằng: "May
lắm, có lẽ hiền đệ đã hết lúc khốn khó rồi, tôi đã hỏi được một trăm lượng,
đủ cho vợ chồng hiền đệ và cháu về kinh, vậy hiền đệ mau mau lo xếp đặt
hành lý, mai là ngày hoàng đạo, xuất hành tốt lắm". Trọng Võ nghe nói
mừng rỡ lắm hỏi rằng: "Bạc ở đâu mà nhân huynh có nhiều như vậy, hay là
vay hỏi ai, tiền lời bao nhiêu nói cho em biết?". Hồng Nghĩa đáp: "Không
ngại gì, bạc đó tôi hỏi của người không lấy lời, nếu có lời đi nữa, tôi lo hộ
cho, hiền đệ bất tất phải lo lắng, vậy bây giờ nên ra chợ mua sắm các vật
cần dùng lúc đi đường cho kịp, kẻo mai xuất hành thiếu thốn khó lắm?".
Trọng Võ vâng lời, cùng nhau dắt lừa ra đi, còn Ngọc Liên ở nhà lo cơm
nước và xếp đặt y phục hành lý. Chiều lại, Lưu Hồng Nghĩa và Trọng Võ
trở về, cùng ăn cơm. Nhưng vật gì có thể dùng được lúc đi đường thời đem
theo, còn vật gì để lại đều gởi gấm cho Hồng Nghĩa.
Gà vừa gáy sáng, ai nấy đều thức dậy, sắm sửa lên đường. Hồng Nghĩa chỉ
con lừa nói với Trọng Võ rằng: "Con lừa này nguyên của tôi, song nó hay
nhát chủ, vậy tôi xin tặng cho hiền đệ đi đường, nếu tiện thời nên bán nó đi
mua một con khác mà cưỡi”. Trọng Võ đáp: "Em đã nhờ nhân huynh giúp
đỡ quá nhiều, nay chẳng lẽ từ chối nữa, song đến sự bán con lừa này mà
mua con khác thời em không nỡ. Người ở đời có lẽ nào lừa lại quên chủ,
xin nhân huynh chớ nghi”. Nói rồi bái biệt nhau, lưu luyến giây lâu mới
phân tay kẻ đi người ở. Vợ chồng Trọng Võ kẻ cưỡi lừa người đi xe, ngày
đi đêm nghỉ, khát uống đói ăn, chẳng bao lâu đã tới kinh kỳ, liền mướn nhà
ở ngụ. Khoa thi này Bao Công làm chủ khảo, nên trong chốn trường thi
nghiêm ngặt. Tới ngày vào trường, sĩ tử đều đem hết sức học tài hay để vin
nhành quế. Trọng võ vào luôn ba trường đều đắc ý. Bảng hổ chưa nên, bèn
tính đem vợ con vào Vạn Toàn Sơn thăm nhạc mẫu. Vào tới nơi, hỏi thăm
người ở trong đó, không ai biết nhà họ Bạch ở đâu, vợ chồng buồn bã vô
cùng, quay xe trở lại. Đi ngang một bãi cỏ nọ, màu xanh mướt, gần bên lại