BAO THANH THIÊN - THẤT HIỆP NGŨ NGHĨA - Trang 138

lên, quất một roi, ngựa chạy như bay, trong nháy mắt đã tới một tòa thành
trì rất đồ sộ. Bao Công còn đương nghĩ ngợi, ngựa đã sải qua khỏi cửa
thành, vào tới một nơi nha môn liền đứng lại. Có hai vị quan phán bước tới
thi lễ và thưa rằng: "Thỉnh Tinh chủ thăng đường". Bao Công liền bước
xuống ngựa đi thẳng lên đơn trì thấy giữa đại đường có treo ở trên một tấm
biển đề bốn chữ: "Âm dương bảo điện" và thấy la liệt trên công vị những
bàn ghế đều một màu đen, Bao Công vội vã ngồi trên ghế giữa. Hồng phán
quan dâng lên một cuốn sổ nhỏ, Bao Công giở ra xem không thấy chữ, vừa
muốn hỏi, lại thấy Hắc phán quan tiếp lật ra trải trên bàn. Bao Công xem kỹ
thời thấy có tám câu chữ ngay ngắn: "Nguyên là sửu với dần, đã dùng mèo
với thìn, thượng ti hay lầm lạc, cho nên hồn nhập nhầm, nếu muốn rõ việc
ấy, mảnh gương xưa vẫn còn, trích máu ra rọi thử, ngón giữa mới là đúng”.
Bao Công xem rồi, đương còn nghĩ ngợi, bất giác giật mình, kêu lên một
tiếng, Bao Hưng bưng đèn vào xem, Bao Công hỏi rằng: "Bây giờ là chừng
nào?". Bao Hưng đáp: "Mới hết canh ba". Bao Công dậy pha trà đem uống,
bỗng thấy Lý Tài thưa có Công Tôn Sách tới ra mắt. Bao Công liền ra tiếp,
Công Tôn Sách thưa rằng: "Bệnh của Phạm sinh, tiểu sinh đã cứu khỏi rồi".
Bao Công cả mừng hỏi: "Bây giờ đã được như thường chưa?". Công Tôn
Sách đáp: "Cơn điên đã hết, song còn yếu đuối lắm". Bao Công khen rằng:
"Công tiên sinh thật kỳ tài, cảm phiền chịu nhọc một chút nữa cho y thật
mạnh càng tốt". Công Tôn Sách vâng dạ, uống trà rồi lui ra. Bao Công ngồi
nghỉ một lát, sai Bao Hưng vào lấy gương cũ và bảo Lý Tài ra truyền thăng
đường. Bao Công an tọa rồi, sai Bao Hưng treo Cổ cảnh lên, và cho đòi hai
người nhập nhầm hồn vào, bảo trích máu đầu ngón tay giữa nhỏ vào mặt
gương. Khi nhỏ máu vào, gương ấy chói lòa ra, sáng rực cả công đường, ai
nấy đều lòa mắt, hai vết máu cứ luân chuyển chạy hoài, không nhập lại,
Bao Công bảo hai người nhầm hồn rọi mặt vào gương ấy Hai người đều kê
mặt vào xem, thấy mình kẻ thời bị thắt cổ, kẻ thời treo cổ, họng nghẹt
cứng, thở không ra hơi, ngã lăn xuống đất mê man. Ai nấy thấy vậy đều sợ
nhìn lên thời gương không chói lòa như khi nãy. Còn hai người nọ lần lần
tỉnh dậy, vẻ không còn lộn xộn như trước, Bao Công sai Bao Hưng lau
gương đem cất chung với Cổ kim bồn, và gối Du tiên, truyền đưa Khuất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.