rằng: "Thiếp tưởng công việc đã xong xuôi nên mời mình lên". Trịnh Tân
hỏi: "Có việc gì vậy?”. Người đàn bà đáp: "Ấy là chuyện của lão chết bầm
đó mà, tuy lão đã bị trục xuất, song tại huyện lão còn dám tới cáo, thời chắc
phủ hay mà kinh đô lão cũng chẳng từ, thì biết tính thế nào?". Trịnh Tân
thở ra than rằng: "Nếu nghĩ tới ơn chiếu cố của lão buổi xưa, mà ngày nay
ta bạc đãi đến nông nỗi này, thời thật cũng phụ với vợ trước của ta lắm".
Nói tới đó tuôn hai giọt lụy nghẹn ngào. Triển Chiêu đứng ngoài nghe, nói
thầm rằng: "Trịnh Tân vẫn là đứa còn lương tâm mà!". Bỗng nghe tiếng
chén đũa khua loang choang và có tiếng thầm thì khóc lóc, Triển Chiêu
nghe kỹ là người đàn bà kêu khóc. Lại nghe Trịnh Tân nói rằng: "Mình chớ
nên giận dữ làm chi, tôi nói thế là có ý đâu?”. Người đàn bà khóc rằng:
"Mình đã tưởng nhớ vợ cũ, sao lúc chị ấy chết mình không chết theo, lại
cưới tôi làm chi?". Trịnh Tân nói: "Đó chẳng qua nói chuyện vậy thôi, mình
đừng giận tôi nữa". Nói rồi lại đi bên người đàn bà ấy dỗ dành năn nỉ, một
lát mới hết khóc.
Trịnh Tân thấy vợ hết giận bèn sai con hầu đi hâm rượu. Con hầu vâng lời
đi xuống, một lát nghe dưới lầu có tiếng la hoảng, con hầu hớt hải chạy lên
coi bộ rất kinh hãi. Trịnh Tân vội vã hỏi, nó đáp rằng: "Ở dưới... dưới thang
lầu, có... có cái gì như cục lửa to lắm, lăn... lăn tròn hoài?". Người đàn bà
nghe xong liền nói: "Có gì lạ đâu, không chừng là tiền của lão chết bầm kia
chôn, nên kim khí xung thiên, vậy hai ta cũng nên xuống xem cho nhớ sáng
ngày sai đào lấy”. Trịnh Tân nghe nói máu tham nổi lên, bèn sai liễu hoàn
đốt đèn lồng lên. Bấy giờ liễu hoàn đã hết hồn không dám đi lấy, sẵn trên
giá có cây đèn sáp, nó bèn lấy đốt, cầm đi trước, vợ chồng Trịnh Tân nối
gót xuống lầu. Lúc này Triển Chiêu đứng ngoài cửa mừng lắm nghĩ rằng:
"Ta cũng nên thừa cơ hội này vào lấy bạc mới nhẹm”. Chợt thấy có bóng
người thoáng qua, Triển Chiêu coi rõ là gã thuyền câu ban ngày, liền cười
và nói trong bụng rằng: "Chà chà! Y cũng dám vào đây kiếm tiền nữa chớ,
thật giỏi, mà làm sao y biết chỗ để tiền mà lấy, ta làm sao nói cho y biết
được? Đương còn suy nghĩ thì thấy Đinh Triệu Huệ đi thẳng lại bên tủ, tay
đè một cái, cửa liền mở ra, thò vào lượm bạc bỏ vào túi. Triển Chiêu đứng
ngoài đếm cả thảy tới chín lần lượm rồi mới đóng cửa tủ lại, lấy làm lạ lắm