BAO THANH THIÊN - THẤT HIỆP NGŨ NGHĨA - Trang 256

Triển Chiêu liền nhảy lên bờ, bây giờ đã quá canh hai, cứ theo bóng trăng
đi tới Lư gia trang, chỉ thấy một dải tường cao chắc chắn lắm, tìm tới cửa
thời thấy đóng bịt bùng, liền tìm một cục đá đập vào cửa rầm rầm và kêu
rằng: "Có ai ở trong không?". Nghe có tiếng hỏi: "Ai đó?", Triển Chiêu
đáp: "Ta là họ Triển tới ra mắt Ngũ viên ngoại đây". Người ở trong lại hỏi:
"Có phải là Nam Hiệp xưng hiệu Ngự miêu Triển lão gia đó không?". Triển
Chiêu đáp: "Phải, vậy có viên ngoại ở nhà hay không?". Người ở trong nói:
"Có, vậy xin ngài nán lại đợi tôi trở vào bẩm lại". Triển Chiêu đứng đợi đã
lâu không thấy ai ra, máu giận đã sôi, vác đá đập vào cửa. Chợt thấy mé tây
nam đi lại một người, nói lè nhè như người say rằng: "Mi là ai, nửa đêm
tăm tối lại dám tới đây réo, có đợi được thời đợi, không đợi được giỏi thời
làm sao vào được thời vào". Nói rồi bỏ đi. Triển Nam hiệp nổi giận nghĩ
rằng: !”Đó là người của Bạch Ngọc Đường sai ra chọc ta, ắt trong ấy có
mai phục, vậy ta há sợ hay sao". Nghĩ rồi đeo theo cửa, leo lên đầu tường,
dòm xuống mé trong là đất bằng, liền nhảy xuống đi vòng lại cửa Huỳnh
Lương, cũng thấy khóa chặt; lại qua nhà hai bên xem cũng không thấy ai.
Đi vòng tới mé tây, gặp một cái cửa Huỳnh Lương nữa, giống hệt với cái
khi nãy, bèn bước lên thềm thời thấy hai cánh cửa mở rộng, ngay trên có
treo lồng đèn, trên” có bản chữ son đề Đại môn, bình phong trước mặt có
treo một tấm biển đề hai chữ "Nghênh tường". Triển Chiêu nói thầm rằng:
"Chắc họ Bạch ở tại đây rồi!”. Nói rồi rảo bước vừa đi vừa giữ mình phòng
ngừa. Nhón gót đi vào tới hai tầng cửa nữa, qua khỏi hai tầng cửa đó thời
tới dãy nhà khách năm căn. Nơi ấy tối om, chỉ thấy góc mé đông lấp ló
bóng đèn, chẳng rõ nơi đó là chỗ gì, liền vòng qua cửa ngách mé đông, thấy
cửa ấy thềm cao hơn hai tầng cửa ngoài. Triển Chiêu bụng nghĩ rằng: "Đây
là theo dốc núi mà cất nhà, thế ấy rất gay go". Nghĩ đoạn nhìn lại thời đó là
một cái nhà năm căn, nện bằng thẳng lắm. Trong ấy đèn đuốc rực rỡ, nhưng
chỉ thấy mở có một cái cửa tại đầu phía bắc. Triển Chiêu lấy làm lạ nghĩ
rằng: "Năm căn nhà như thế này sao lại không chừa cửa ở căn giữa, mà lại
mở ở đầu phía bắc". Nghĩ rồi đi lên cửa, thời cửa ấy là cái cửa sổ nhỏ, dùng
mở cho thoáng khí; đương còn nhìn xem, thời cửa mở toang ra, nhìn vào
trong thấy bàn ghế la liệt, vừa có người quay lưng đi vào, mặc áo xanh màu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.