BAO THANH THIÊN - THẤT HIỆP NGŨ NGHĨA - Trang 368

phải về kinh hay thế nào, xin dạy cho biết?”. Bắc Hiệp nói như vậy là có ý
dò coi Ngọc Đường có biết cách giao tình hay không? Nếu thật là người
biết phải, thời cùng nhau bàn tính thiệt hơn ắt chuyện được ổn thỏa. Chẳng
dè Bạch Ngọc Đường quen tính kiêu ngạo, ỷ mình có võ nghệ, coi trước
mắt không người nên đáp rằng: "Đây là phụng chỉ quân vương, ắt phải bắt
túc hạ theo Bạch mỗ về kinh chớ sao!”. Âu Dương Xuân cười lạt rằng: "Tử
Nhiêm Bá đường đường nam tử như vầy mà đi theo Ngũ đệ về kinh, há
chẳng để tiếng cười cho thiên hạ sao? Xin nghĩ lại cho". Ngọc Đường nghe
nói chẳng phân khinh trọng, nổi nóng nói lớn rằng: “Phỏng như lời túc hạ
nói, thời thật chẳng vâng lệnh hay sao? Thôi có giỏi thời thử tài cho biết ai
cao ai thấp". Bắc Hiệp cười rằng: "Xin nghe lời lão gia dạy bảo". Ngọc
Đường liền cởi áo, lột giày, mở khăn, nhảy ra thủ thế, Bắc Hiệp đứng vỗ
tay cười ngất. Ngọc Đường thấy vậy lại càng giận nhảy tới tay đánh chân
đá, Bắc Hiệp nghĩ thầm rằng: "Mình đã nhịn nó, nó lại thách mình, thôi đá
vậy phải chơi cho nó biết mặt”. Nghĩ đoạn nhìn lên thấy Ngọc Đường đánh
tới bèn né tránh. Ngọc Đường liền dùng thế hồi mã, Bắc Hiệp giả đò nhảy
lên, Ngọc Đường thấy Bắc Hiệp nhảy thời cả mừng đánh trái lại. Bắc Hiệp
lại né qua giơ hai ngón tay bắt vào hông sườn một cái, Ngọc Đường tê
điếng cả mình thở muốn không ra hơi, mắt toé đom đóm, gân mạch run cả.
Bắc Hiệp sợ làm thẳng tay e Ngọc Đường bị bệnh, bèn đánh sau lưng một
cái rồi buông ra, lại xin lỗi rằng: "Liệt huynh lỡ tay, xin Ngũ đệ thứ lỗi”
Ngọc Đường không đáp, bỏ đi thẳng.
Ngọc Đường về tới chỗ trọ, nhảy tường vào, sai Bạch Phúc đi nấu nước trà,
còn mình nằm sải tay trên giường nghĩ rằng: "Thôi rồi Cẩm Mao Thử, mặt
mũi nào mà về Đông Kinh, ăn năn đã muộn, phải chi theo lời Tứ ca thời
đâu có nên nông nỗi này?". Nghĩ đoạn mở dây lưng, leo lên ghế buộc vào
xà nhà làm vòng, xong xuôi đút đầu vào tự vẫn. Ai dè vừa cho đầu vào thời
vòng lại tuột ra như vậy đôi ba lần. Ngọc Đường nghĩ rằng: "Hay là ta chưa
tới số chết nơi đây sao?". Nghĩ tới đây bỗng có người vỗ vai nói rằng: "Ngũ
đệ so tính dở lắm vậy?". Ngọc Đường quay đầu ngó lại thấy Bắc Hiệp tay
cầm áo hoa, tay xách giày và khăn của mình, thời giật mình nói thầm rằng:
"Quái lạ, y tới đây hồi nào mà ta không hay, thật nghề y hơn ta nhiều lắm".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.