đại xuống nước nhắm theo hướng có tiếng la lội tới. Lội một đỗi thấy có
một người đương hụp lên hụp xuống theo dòng nước mà trôi tới. Tưởng
Bình vội vàng ôm riết lấy người ấy lội phóng vào bờ, kéo theo xốc nước.
Chẳng bao lâu người ấy tỉnh dậy. Tưởng Bình hỏi tới tên họ tuổi tác thời
người ấy đáp rằng: "Tôi tên Lôi Chấn tuổi hơn năm chục". Tưởng Bình liền
hỏi: ”Có phải ông với quan Triêm Đường của Tương Dương Vương là Lôi
Anh có bà con không?”. Lôi Chấn nói: "Nó là con tôi, sao ân nhân lại
biết?". Tưởng Bình nói: "Vì nghe tiếng đã lâu nhưng chưa gặp mặt, vậy
chẳng hay lão trượng quê quán tại đâu và bây giờ đi đâu?". Lôi Chấn đáp:
"Nhà tôi ở về thôn Bác Bảo, sau phủ Tương Dương chừng một dặm. Nhân
nhà con gái tôi nghèo nên tôi sắm sửa y phục nữ trang qua huyện Lăng
thăm nó, mới mướn thuyền của anh em Mễ Tam và Mễ Thất đưa đi. Chúng
nó thấy tôi có y phục và rương níp nhiều bèn động lòng tham, nói rằng trời
sắp có dông to gió lớn, nên đậu thuyền lại, tới trời tối bèn giết đầy tớ của
tôi. Tôi thấy thế nguy bèn kêu người tháp cứu, thời chúng nó lại toan giết
tôi, tôi liền tông cho sút cửa thuyền ra nhảy xuống sông, may nhờ có ân
nhân cứu mạng”. Tưởng Bình nghe dứt nói rằng: "Bây giờ thuyền nó ắt
chưa đi, vậy ông ở đây đợi một lát tôi sẽ đem rương níp về cho mà xem".
Nói rồi nhảy xuống nước nhắm chỗ có bóng đèn lội tới. Tới nơi nghe hai
tên cướp ấy nói với nhau rằng: "Bửa rương đó ra coi những gì ở trong".
Tưởng Bình nghe nói vội vàng vịn thuyền nhảy lên. Mễ Thất ở trong
khoang thấy có người tới lật đật xách dao nhảy ra. Tưởng Bình liền đá cho
một cái té nhào, rồi giật dao chém chết. Mễ Tam ở trong khoang thấy thế
nguy cấp liền chui ra cửa nhào xuống nước tìm đường thoát thân. Tưởng
Bình vội vàng nhảy theo, bắt đem lên thuyền kiếm dây trói lại, bỏ nằm tại
khoang thuyền, rồi lội trở lại chỗ Lôi Chấn ngồi, cõng đem lại đó.
Tưởng Bình cõng Lôi Chấn trở lại thuyền, thời rương níp còn nguyên y,
bèn dặn ông ta rằng: "Bây giờ tên cướp còn lại đã bị tôi bắt trói rồi, không
còn lo gì nữa, vậy ông ở đây đợi sáng mướn thuyền khác mà đi". Nói đoạn,
nhảy xuống nước lội lại mũi Nga Đầu, thời không thấy thuyền mình ở đó,
chắc là Phú Tam thấy trời êm gió xuôi bèn nhổ neo chèo thuyền đi rồi.