BAO THANH THIÊN - THẤT HIỆP NGŨ NGHĨA - Trang 434

Tiêu Xích cười hả hả rằng: "Thật là chẳng lầm, xứng đôi biết bao nhiêu”.
Số là Bắc Hiệp và Trí Hóa thấy con gái Sa Long võ nghệ cao cường, rành
nghề cung đạn, bắn trăm phát trăm trúng, bèn cậy Đinh Triệu Huệ làm mai
nói cho Ngại Hổ. Sa Long nghĩ Ngại Hổ là học trò của Trí Hoa chắc cũng
là người nghĩa hiệp, nên có ý bằng lòng, nói với Triệu Huệ rằng: "Âu
Dương huynh và Trí hiền đệ mà muốn kết niềm Tần Tấn với tôi thời lẽ nào
tôi từ chối, song tôi có điều nguyện, là tôi đã lãnh phần thác cô nhận Thu
Quỳ là con nuôi, tôi thương nó hơn con Phụng Tiên. Một là thương nó
không cha không mẹ, hai là thương nó có tài có sức, tay xách nổi năm sáu
trăm cân, song rủi không phải là người xinh đẹp, nên tôi tính lo cho xong
đôi lứa cho Thu Quỳ rồi sau sẽ gả con Phụng Tiên. Vậy phiền hiền đệ thưa
lại với Âu Dương huynh điều ấy". Triệu Huệ bèn đem việc ấy tỏ cho Bắc
Hiệp và Trí Hóa, hai người cũng yên lòng. Ai dè Mạnh Kiệt và Tiêu Xích
hay việc đó, hết sức ép Sa Long. Sa Long nói: "Tôi chưa biết Ngại Hổ
phẩm mạo thế nào, ưng thuận ngay làm sao được?"
Vì vậy hôm nay Tiêu Xích thấy Ngại Hổ bèn nói: "Thật là chẳng lầm, xứng
đôi biết bao nhiêu”. Phụng Tiên nghe nói mắc cỡ đỏ mặt xây lưng đi thẳng.
Thu Quỳ bèn chỉ từng người và nói tên cho Ngại Hổ lần lượt ra mắt. Sa
Long xem dung mạo Ngại Hổ thời đẹp dạ bèn hỏi rằng: "Vì sao mà cháu lại
đi tới chỗ này?”. Ngại Hổ bèn thuật công việc mình cho Sa Long nghe, rồi
nói tiếp: "Bây giờ chúng nó còn xuống bắt con gái Trương lão, vậy cháu
phải trở lại tiếp cứu”. Tiêu Xích nói: "Phải, cho chú đi theo phụ sức với
cháu”. Nói rồi vác cang xoa lên vai. Mạnh Kiệt trao cây tề mi côn của mình
cho Ngại Hổ.
Tiêu Xích và Ngại Hổ đi tới khúc quẹo, thấy tốp lâu la khi nãy khiêng về
một cái gì bốn phía có phủ vải mà hình vuông, trong đó có tiếng người
khóc. Ngại Hổ liền giơ côn hét lớn rằng: "Đánh rốc tới!". Tiêu Xích cũng
vung xoa đánh tới vùn vụt. Bọn lâu la hoảng kinh để cái kiệu giả xuống rồi
lủi chạy kiếm đường thoát thân. Ngại Hổ bước tới, giở vải phủ lên, thời là
cái ghế trở chân lên trời, trên phủ vải làm kiệu, trong lúc ấy có một người
con gái bị trói đương kinh hoảng (tức là nàng Mẫu Đơn). Một bà già chạy
theo sau chính là Lý Thị kêu khóc rằng: "Trời giết chúng bay đi, mau mau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.