và xe chính trị viên là 11 xe. Riêng về thành viên kíp xe chúng tôi đề nghị
tăng quân số dự bị lên khoảng 50 phần trăm; cụ thể mỗi đại đội sẽ tăng
cường 5 lái xe, 5 pháo thủ dự bị. Về đơn vị cụ thể chúng tôi đề nghị lấy các
đại đội xe PT76 của trung đoàn H03 để thành lập một tiểu đoàn mới.
Tiếng xì xào lập tức nổi lên chỗ các vị cán bộ trung đoàn. Ngừng lại một lát
chờ cho mọi người im lặng trở lại tham mưu trưởng Dương lại tiếp tục:
- Vấn đề thứ ba là lựa chọn địa bàn tác chiến. Một số yêu cầu chúng tôi đề
ra là về mặt địa hình phải cho phép sử dụng được xe tăng, thứ hai là tiện cơ
động vào và cũng phải tiện rút ra khi cần thiết và thứ ba là không quá xa
hậu phương miền Bắc. Trên cơ sở đó chúng tôi đề xuất lựa chọn địa bàn
Tây Quảng Trị, gần biên giới Việt Lào.
Lại có tiếng xì xào, ông Dương đảo mắt qua một lượt và tiếp tục một cách
chậm rãi:
- Thực ra trong quá trình trao đổi cũng có ý kiến cho rằng có thể đưa xe
tăng vào Nam Quảng Bình và tiến công trực diện vào Nam vĩ tuyến 17. Nếu
lựa chọn như vậy chúng ta có một số thuận lợi như đường cơ động ngắn
hơn, dễ hơn. Ngoài ra có thể tận dụng được sự giúp đỡ của tiểu đoàn M77
đã đứng chân trong đó từ trước. Tuy nhiên nếu tiếp cận theo hướng đó sẽ có
những khó khăn rất lớn không dễ gì khắc phục được. Một là dọc theo bờ
Nam sông Bến Hải hệ thống phòng thủ đã được xây dựng hết sức kiên cố,
vững chắc nên nếu đánh trực diện vào đó sẽ rất khó khăn. Hai là theo chúng
tôi được trên cho biết quân đội Mỹ đã triển khai xây dựng tương đối hoàn
chỉnh hàng rào điện tử Mắc Na- ma- ra nên nếu chúng ta không thể bí mật
luồn sâu xuống phía Nam được. Vì vậy tối ưu là chúng ta nên cơ động sang
đất Lào, từ đất Lào theo đường số 9 về Việt Nam và sẽ lựa chọn một số mục
tiêu nào đó ở khu vực biên giới Việt Lào này. Sau khi tác chiến xong nếu
thuận lợi có thể phát triển theo đường 9 vào sâu trong nội địa, còn nếu
không thuận lợi thì lại theo đường 9 rút quân sang đất Lào trú quân.
Quay lại phía tấm bản đồ treo trên vách ông cầm lấy que chỉ: