Chương 2: Giá trị
Tôi được nhìn thấy Nhà trắng lần đầu tiên vào năm 1984. Lúc đó tôi vừa
tốt nghiệp đại học và đang hoạt động cộng đồng gần cơ sở Harlem của Đại
học New York. Tổng thống Reagan đang đề xuất chính sách cắt giảm một
loạt các hỗ trợ cho sinh viên, vì thế tôi làm việc với một số thủ lĩnh các
nhóm sinh viên - chủ yếu là người gốc Phi, Puerto Rico hoặc Đông Âu,
phần lớn họ là những người đầu tiên trong gia đình vào đại học, chúng tôi
làm kiến nghị chống lại kế hoạch cắt giảm đó và gửi đến đoàn nghị sỹ New
York.
Đó là một chuyến đi ngắn, đa phần thời gian chúng tôi đi lại trong hành
lang dài bất tận của tòa nhà Rayburn
[44]
, gặp những cử tọa lịch sự nhưng
vội vã, và các nhân viên làm việc cho Quốc hội cũng không hơn tuổi tôi là
mấy. Đến cuối ngày, tôi và các bạn sinh viên đi dạo đến công viên quốc gia
và đài tưởng niệm Washington, sau đó chúng tôi dành vài phút ngắm Nhà
Trắng. Tôi đứng trên đại lộ Pennsylvania, cách trạm gác của thủy quân lục
chiến ở cổng chính chỉ vài bước, trong khi khách bộ hành đi lại đông đúc
dọc theo vỉa hè và xe cộ ồn ào sau lưng. Tôi cảm thấy kinh ngạc, không
phải trước nhưng đường cong duyên dáng của tòa nhà, mà vì nó quá cởi mở
trước sư ồn ào náo nhiệt của thành phố. Chúng tôi được đứng quá gần cổng
vào, sau đó có thể đi vòng ra mặt sau tòa nhà để ngắm Vườn Hồng và khu
nhà ở phía xa. Tôi nghĩ vị trí, tư thế cởi mở của tòa Nhà Trắng cho thấy
chúng ta tự tin vào nền dân chủ của mình. Nó nói lên rằng vị lãnh đạo đất
nước cũng không khác chúng ta bao nhiêu, họ cũng sống theo pháp luật và
những giá trị chung của nước Mỹ.
Hai mươi năm sau, không dễ mà đến gần được Nhà Trăng nữa. Chốt
kiểm soát, lực lượng bảo vệ có vũ trang, xe tải, gương, chó và các chướng
ngại vật di động vây quanh bảo vệ Nhà Trắng trong phạm vi hai ngã tư
đường. Ô tô không phận sự không được phép đi vào đại lộ Pennsylvania.