Chương 31
“…Vẫn là, xin cho ta một người đi.”
“Thực cảm kích ngươi đến tìm ta, nhưng là, hiện tại ta, thực phiền
toái…” Nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay hắn, “Hơn nữa ta đã muốn, đã muốn
già đi…”
“Cho nên, thật sự xin lỗi….”
Nâng lên đôi mắt xám đục, khoảng không đen tối trước mắt, nguyên lai
tưởng rằng sẽ không còn gặp lại hắn, vận mệnh lại vẫn chiếu cố ta, ít nhất
có thể, làm cho tạm chạm được vào hơi ấm của hắn.
Như thế nào lại còn có hy vọng xa vời.
Hết thảy ân oán dây dưa, tàn bạo cùng đau thương, lúc này đã như cách
một thế hệ mây khói, có lẽ ta hận, ta yêu, đều không phải là người trước
mắt này.
“Nhân Nhân…” Hắn gọi tên của ta, dường như nhẹ nhàng thở dài. “Cho
dù ngươi hận ta, lần này ta cũng sẽ không để ngươi rời đi.”
Cố chấp đem ta kéo vào trong lồng ngực, sau đó cầm đồ uống nóng lái
xe vừa mới mua về.
Cái ly ấm áp được đặt vào tay, là hương sữa ngọt ngào, nhưng chính là
nóng như vậy, uống vào dạ dày sẽ đau.
Chỉ yên lặng ôm ở trong tay.
Hắn một đường ôm ta, xe ở trong đêm tối đi nhanh.
“Mạnh Đình, chân của ngươi thế nào?”
“Kỳ thật đã không có việc gì, chính là hộ chiếu vẫn chưa bỏ lệnh cấm
lái xe.”
“Nơi này là chỗ nào?” Mạnh Đình nắm tay đỡ ta xuống xe, có mùi
hương nhàn nhạt của cây hương thảo, chỗ đặt chân, cũng chưa từng được
rải sỏi lên mặt đường,
“Nhà ta mới mua.”