Nguyên lai không phải biệt thự lúc trước.
Mạnh Đình dẫn ta bên đường mà đi, sân trước rất lớn, Mạnh Đình dán ở
bên tai nói: “Dọc theo con đường đá sỏi, là có thể đi vào trong phòng.”
Ta có thói quen vừa đi vừa sờ soạng không khí, Mạnh Đình bỗng nhiên
giữ vai ta, xoay người đem ta ôm ngang.
Bị động tác đột nhiên của hắn , ta bối rối ôm cổ hắn. “…Thực xin lỗi, ta
có thể đi nhanh một chút… Để ta xuống dưới đi…” Tính hắn nôn nóng như
vậy, không chịu được ta chậm chạp.
Mạnh Đình lại ở bên tai ta hôn khẽ xuống, “Từ nay về sau tới chỗ nào
đều ôm Nhân Nhân như vậy.”
Thanh âm của hắn ôn nhu, làm ta không thể giãy dụa. Bị hắn ôm, hương
cây hương thảo xuyên qua con đường đá, ta như ở trong bóng tối chậm rãi
phập phồng phiêu đãng, giống như một giấc mộng ngắn, lại giống như một
giấc mộng dài.
Hắn một tay lấy chìa khoá, mở cửa ra.
Không khí bên trong có chút lạnh, làm ta không khỏi co mình.
“…Tìm được Nhân Nhân?” Thanh âm lạnh lùng, tựa hồ đã sớm chờ đợi
chứng kiến một màn này.
Như thời khắc tỉnh mộng đã đến, Mạnh Đình để ta xuống, ta sờ soạng
cánh cửa, cử chỉ luống cuống.
“Hy vọng ngươi có thể nghe ta giải thích, Thư.”
Thư Dương ngược lại cười. “Giải thích cái gì? Kỳ thật ta cũng nhận ra
vở hài kịch giữ ngựa kia, là Nhân Nhân.”
Hắn bước lại đây, ta không khỏi theo bản năng cúi đầu lùi bước.
“Cảm ơn ngươi Mạnh Đình. Cảm ơn ngươi không ở trước mặt Tiếu
công tử làm trò, diễn một màn tái ngộ người yêu như phim cũ, cảm ơn
ngươi ít nhất còn lưu lại cho ta một điểm thể diện.”
Mạnh Đình trầm mặc một lát, “Ngươi như thế nào tìm tới đây?”
Thư Dương vẫn đang cười cười, cũng không để ý tới nghi vấn của
Mạnh Đình, “Không nghĩ tới Mạnh đại thiếu cũng có một mặt săn sóc như
vậy… vườn cho người mù, cùng với gia cụ trong phòng không sắc nhọn…