Ngay cả nữ giúp việc cũng không biết tung tích.
Có người lớn tiếng gõ cửa, ta khoác chăn mỏng đi ra mở cửa.
Sờ soạng mở khoá cửa, cũng cảm giác không khí khác thường. Không
kịp lên tiếng, lại bị người bịt mồm, đối phương thô lỗ lại nhanh chóng xoay
trụ cánh tay của ta, đem ta kéo vào ô tô.
Có người dùng băng dán che lại miệng của ta, lại có ý đồ che cả mắt.
Bên cạnh đã có người ngăn cản, “Uy, ngươi che mắt hắn làm chi, hắn là
người mù a.” Nói xong liền ha ha cười.
Hoàn toàn thanh âm xa lạ.
Xe đổi tới đổi lui, dần dần rời xa nội thành. Cũng không biết đứng ở địa
phương nào, chính là thập phần im lặng. Ta khoác chăn mỏng bị đẩy mạnh
vào một phòng, cửa đóng lại.
Tay chân đều bị trói, như thế nào cũng trốn không thoát.
Ta chỉ có thể ngã trên đất, nhìn không thấy nghe cũng không thấy, bốn
phía yên tĩnh như một hành tinh khác.
Cũng không phải thật lâu, nghe được có người đẩy cửa ra, đế giày da
nhẹ nhàng bước trên sàn nhà, đi đến bên cạnh ta.
Một đôi tay đỡ ta đứng lên, động tác cũng không có thô bạo như dự
đoán.
Ngón tay mang theo mùi thuốc là thản nhiên, lại như ẩn hiện mùi nước
hoa, cẩn thận bóc lớp băng dán trên miệng ta.
Cái tay kia lại chuyển qua cằm, nhẹ nhàng chậm rãi nâng mặt của ta.
“Chính là khuôn mặt này, làm cho Thư kiều ngạo mỹ nhân thua thảm
như vậy, haha.” Hắn ngữ điệu không ôn không hoà, mang theo ý cười
không giải thích được.
“Không phải sợ…” Đầu ngón tay lại vuốt ve hai gò má của ta, giống
như trêu đùa giống như an ủi, “Khẳng định ngươi vì cái tên Mạnh Đình
phong lưu khó hiểu kia mà trở nên mù quáng, ta sao có thể gây khó khăn
với người si tình như vậy.”
Ngón tay hắn ngả ngớn, tuy rằng vẫn chưa có đối đãi thô bạo, nhưng
lòng càng ngày càng bất an. Hắn nhắc tới Mạnh Đình, hay là mơ tưởng
muốn vơ vét tài sản của Mạnh Đình?