Sau giờ học lại đói bụng lang thang trên đường phố.
Ngày bắt đầu trở lạnh, lạnh như muốn tuyết rơi. Áo lông ta quá mỏng,
tay áo chỉ đến khuỷu tay. Tất cả cửa hàng đều đóng cửa, ta không thể làm gì
khác hơn ngoài đứng trên đường phố đối mặt với gió lạnh.
Một xe thể thao màu bạc chợt chạy sát bên cạnh ta. Ta không kịp trốn,
cũng không muốn trốn. Bọn họ ba người xuống xe, vây quanh ta. Đỗ Cơ
hung hăng đánh ta một quyền, liền áp trứ ta cong người, đẩy về phía xe.
Ta không thanh không hưởng, bởi vì biết trốn không được.
Đỗ Cơ xé khai quần áo ta, cùng Trần Minh Viễn, ta lại bị lột sạch.
Cúi người kéo ta khoả thân lên, đặt hai tay lên ghế ngồi, hỏi ta: “Hôm
nay vì sao không đến?”
Ta nhìn sang một bên, đối hắn thẳng thắn: “Ta không cần tiền.”
“Nực cười, chúng ta cho ngươi có ý kiến sao. Chơi hay không chơi, là
bọn ta quyết định.” Bọn họ cười to , như thể ta là thứ đồ chơi buồn cười
nhất thiên hạ.
“Biết chúng ta muốn trừng phạt ngươi sao không?” Đỗ Cơ ý bảo Trần
Minh Viễn đè ta lại, một thứ lạnh lẽo đặt trên cổ ta. Ta đưa tay chạm vào, là
một vòng da có khoá. Kéo sợi dây phía trước vòng, Đỗ Cơ nói gì đó, ta liền
tuỳ hắn dùng lực, cúi mặt xuống chân hắn.
Xe dừng lại trong một biệt thự u thâm, ta loã thân chân trần, bị bọn họ
lôi kéo ra.
Lạnh và xấu hổ, ta hơi cong cơ thể.
Mạnh Đình xoay đầu lại cười cười, tựa như đang an ủi ta: “Yên tâm, ở
đây sẽ không có người đến.”
Đi quá hoa viên, phía trước là hồ bơi lộ thiên hết sức to lớn, bọn họ liền
dừng lại bước chân. Ta thừa dịp bọn họ dừng lại, liền quỳ thấp ôm lấy cả
người, thật lạnh quá.
Vậy mà đột nhiên bị người đá xuống nước. Ta lập tức bị lạnh, tay gắng
bám vào thành hồ, muốn bò lên bờ. Bọn họ ba người, đùa bỡn dùng đế giày
đạp vào ngón tay ta. Đầu ngón tay ta bị đạp tím bầm, ta không thể làm gì
khác hơn là run rẩy trở về lại trong nước.