BẤT ÁI KỶ - Trang 23

Đỗ Cơ giữ dây vòng cổ bắt ta kéo ta đi trên bờ, ta liền không thể không

di động. Run rẩy vì lạnh, răng vao vào nhau. Ta muốn dừng lại, liền bị siết
đến hít thở không thong.

Bọn họ mang bia từ xe ra, ngồi ở bên thành uống bia cười nháo, âm

hưởng cực lớn mà hát.

Ta ở hồ bơi lặng khóc. Khí lực đã cạn dần, nuốt vài ngụm nước miếng,

ta dần chìm xuống.

Bọn họ buồn cười đứng ở bên thành nhìn ta cầu xin được giúp đỡ ra

khỏi nước.

Bị kéo ra khỏi mặt nước, ta đã là nửa hôn mê, nhưng vẫn cảm giác được

bọn họ nhấn ta trên mặt đất đầy sỏi, lau khô ta. Dạng đau đớn kia làm ta
thoáng chốc thanh tỉnh.

Sau khi kết thúc, Mạnh Đình đưa y phục cho ta, đối ta thuyết: “Trở về

đi, ta đưa ngươi về nhà.”

Ta lúc này mới nhớ tới ta đã không có nhà. Ta đã không có nhà.
“Ngươi nói cái gì?” Mạnh Đình nghi ngờ vấn ta.
Gió đột ngột dữ dội lên.
Ta run run mặc quần áo, cơ thể nửa ẩm ướt.. Áo lông mỏng bị xé kia,

không thể làm gì khác hơn ngoài loạn mặc vào đồng phục học sinh. Cùng
Mạnh Đình đi ra ngoài.

Gió cùng mưa đánh mạnh và kính xe. Từng giọt to lớn như mưa đá.
Ta để Mạnh Đình tuỳ tiện dừng ở bên đường, liền xuống xe hướng một

phương loạn đi. Hắn đi xa rồi, ta mới dừng bước ở đầu đường.

Mưa càng lúc càng lớn, ta không ngừng lau mưa trước mắt, đứng ở đầu

đường xoay người quay lại. Ta không có hướng đi, cái gì cũng không thấy
rõ. Đêm khuya thành phố, bốn phía đều mờ mịt trong mưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.