Trước bữa tối, ở trong hành lang gặp được Lục tứ, ta cúi đầu thối lui về
một bên, vì hắn nhường đường. Hắn dừng bước lại, ánh mắt nghiền ngẫm:
“Ngươi… gọi là gì?”
“A Nhân, tứ thiếu gia.”
“Ngươi nhận thức… Mạnh Đình?” Hắn bỗng nhiên hỏi ta như vậy.
Ta chần chờ một chút, bối rối lắc đầu.
“Nga? Kia xem là ta đa tâm.” Hắn tựa hồ có hàm ý cười cười, đi vài
bước quay lại nói, “Đến chỗ lão Phạm nói, ta muốn điều ngươi lại đây.”
Đêm đó, ta liền bị an bài ở lầu bốn. Lục tứ độc chiếm lầu bốn kiến trúc
xa hoa cùng với tầng thượng, tầng thượng thậm chí còn có một bể bơi riêng.
Phòng người hầu ở cuối hành lang, không xa phòng ngủ hắn. Vừa mới
buông hành lý, chuông trên tường lại sáng lên.
Đi vào thư phòng, Lục tứ đang ở trước bàn nhìn cái gì, ta nhẹ nhàng gõ
cửa.
“Giúp ta châm ly cà phê.”
Ta lên tiếng, vừa muốn lui ra, hắn lại gọi lại.
“Ngươi lại đây.”
Ta cúi đầu đi đến bên cạnh hắn, cảm thấy ánh mắt của hắn rơi xuống
bên người, ước chừng hai phút. Thiểu gia trẻ tuổi xoay ghế da đứng lên,
bỗng nhiên vương tay nâng mặt của ta. Ta sợ tới mức lùi lại, tránh ngón tay
của hắn, “Tứ thiếu gia…”
Hắn cười ngồi xuống lại, “Người kia xem ánh mắt của ngươi, thật sự là
không kháng cự được…”
Ta rũ ánh mắt xuống bàn, hắn vừa nói vừa buông ảnh chụp trên tay, cư
nhiên là Mạnh Đình.
Không nghĩ tới buổi tối ngày hôm sau, ta liền ở lầu bốn nhìn thấy Mạnh
Đình.
Hai người ở sân thượng uống rượu nói chuyện phiếm. Ta vẫn cúi đầu
một bên hầu hạ rót rượu, không nhìn tới Mạnh Đình, không nhìn tới vô tình
lạnh lùng của hắn.
“A Nhân, rượu.” Lục tứ mang ngữ khí bất mãn, khiến ta run rẩy tỉnh lại.
Ta cuống quýt đi qua, rót rượu vào cốc rỗng.