BẤT ÁI KỶ - Trang 83

“Không cần!” Xúc cảm đáng sợ làm lưng ta cứng ngắc, “Đỗ Cơ, không

cần…”

“Đừng diễn bộ dạng nước mắt lưng tròng với ta, ta cũng không phải là

Mạnh Đình, bộ dạng này của ngươi đối ta không có hiêu quả đâu.” Găng da
mềm mại nhưng lạnh lẽo, ngay đến mũi khâu cũng có thể cảm nhận được,
ác liệt chạm vào nơi đó.

Ta cắn môi, vô thanh giãy dụa.
“Hôm nay như vậy không ngoan. Viên Nhân, ngươi làm ta tức giận.”

Đỗ Cơ dùng giày hung hăng nghiền mũi chân ta, nhìn ta đau ngã trên mặt
đất. Sau đó nắm tóc ta, mạnh mẽ đâm vào thanh cửa.

Một khắc tri giác cuối cùng, không phải đau đớn, mà là tuyệt vọng.
Đỗ Cơ mở cốp xe, đem ta nhốt lại trong bóng tối.
“Cảm tạ ta như thế nào? Mạnh Đình.”
“…Ta nhận được điện thoại của ngươi, liền lái xe đi, vừa vặn nhìn thấy

tiểu khả ái của ngươi chân trần chạy qua cổng… Ngươi xem, đồ vật này còn
cư nhiên cắn ta một cái…”

Trước mặt là thảm đỏ, cùng đôi giày nam đang dẫm trên thảm. Ta lại

lặng lẽ nhắm mắt lại, hoặc là có thể, vĩnh viễn cùng không muốn tỉnh lại.

“Nhân Nhân?”
Ta che tai, rất sợ, rất sợ âm thanh này.
“Đi ra, đừng có chui xuống bàn.” Cổ tay bị hắn nắm lấy, kéo tới bên

cạnh giày da. Ta không muốn mở mắt ra, chờ đựng bị đánh.

Một cái tát quả nhiên dừng trên mặt, cái trán của ta bị đánh, một lần nữa

té lên bàn.

“Vì cái gì phải đi? Nhân Nhân? Vì cái gì phải đi?”
Mạnh Đình không ngừng hỏi, “Ta đối đãi ngươi tốt như vậy.” Hắn cởi

dây lưng ra, đem ta nửa mê ở trên bàn kéo đi.

Bị cuồng bạo của hắn doạ sợ, ta không dám gọi cũng không dám trốn.

Không biết trả lời như thế nào. Đau đớn làm ta lấy tay bảo vệ chính mình.

Đỗ Cơ cởi cà vạt trói tay ta lại, lại cởi quần áo ta, liền khoanh tay ở một

bên xem kịch vui.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.