trán trắng noãn cũng có vết thương, mặc dù không nghiêm trọng,
nhưng mà nhìn kỹ còn rỉ ra tia máu.
Lâm Lệ bỗng nhiên đứng lên đi về phía họ, nhìn tay cùng mặt
của bé, vẫn là không nhịn được hỏi: “đây, đây là chuyện gì xảy ra?”
Giọng nói có chút gấp, thanh âm không khỏi lớn một chút.
Đứa nhỏ trên lưng bất an run rẩy, ôm cổ của Chu Hàn chặt hơn
một chút, giống như là đang sợ cái gì.
Chu Hàn nhíu mày, đưa tay vỗ nhẹ dỗ đứa nhỏ, chỉ nhìn Lâm
Lệ một cái, cũng không nói thêm gì, trực tiếp ôm đứa nhỏ vào
phòng.
Lâm Lệ đi theo vào, dừng lại ở trước cửa, nhớ tới lời của Chu
Hàn lúc buổi chiều, cô sợ mình lại quá phận.
Chu Hàn nhẹ nhàng đặt đứa bé lên trên giường, giúp nó đắp
chăn lúc chuẩn bị đi ra tay lại bị đứa nhỏ đang ngủ mơ nắm chặt,
đứa nhỏ vốn đang ngủ đã tỉnh lại, ánh mắt đen láy kia nhìn chằm
chằm Chu Hàn, hơi lóe lên, như là đang sợ.
Chu Hàn nhìn bé, không rút tay về.
Bình tĩnh nhìn bé một lúc lâu, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ trên
mặt bé cùng cái trán bị thương hỏi: “Còn đau không?” Giọng nói của
anh vốn trầm thấp, cho nên có khẽ khàng nữa, cũng không hề dịu
dàng.
Đứa nhỏ chỉ lắc đầu, ánh mắt vẫn theo sát anh, sợ anh rời khỏi.
Chu Hàn có chút đau lòng sờ sờ đầu của bé, cho dù trong lòng
biết vẫn mình không thể không để ý tới thân thế của nó, nhưng mà
hôm nay anh thật sự là đau lòng đứa bé này, vừa rồi ở bệnh viện, y
tá sát trùng vết thương cho bé, nhỏ tuổi như vậy, nó thần người
không hề rơi một giọt nước mắt, mà đến khi cô y tá bôi thuốc lên vết
thương đã được sát trùng cho của nó, mới đau lòng mà khóc lên.
Tránh cái trán bị thương của bé vuốt vuốt tóc của bé, Chu Hàn
cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên mềm nhẹ: “nhắm mắt lại.”
Đứa nhỏ rất nghe lời nhắm mắt lại, nhưng bàn tay giữ tay của
Chu Hàn cũng không hề buông ra. Chu Hàn cũng để tùy nó nắm, cứ
ngồi trên mép giường như vậy, chờ nó từ từ ngủ thiếp đi.
Đứa nhỏ cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, rất sợ anh sẽ bỏ lại một
mình bé, nhắm mắt lại mấy phút lại mở ra nhìn một lần, nhìn thấy