Chu Hàn nhìn cô, khóe miệng nửa cong lên, có chút chế nhạo
nói: “Nếu như cô muốn nói cô không đói bụng, tôi nghĩ tôi rất khó
tin tưởng.”
Lâm Lệ đỏ mặt lên, cả người có chút nóng ran, lại không muốn
bị anh nhìn thấy chê cười, chỉ mạnh miệng nói: “Tôi chính là không
đói bụng.” Trong giọng nói rõ ràng mang theo giận dỗi. Nói xong
định đóng cửa lại chặn anh ở bên ngoài. Song Chu Hàn hình như đã
sớm nhìn ra suy nghĩ của cô, đưa chân chặn cửa, tùy ý Lâm Lệ làm
sao đẩy cũng không có biện pháp đóng cửa lại.
Lâm Lệ tức giận, dứt khoát cũng không đóng cửa nữa, mở cửa
rộng ra, nhìn anh nổi giận đùng đùng nói: “Anh muốn làm gì, tôi nói
tôi không đói bụng, chẳng lẽ không được sao.”
“Thật xin lỗi, nếu như bởi vì những lời tôi nói buổi chiều, như
vậy tôi xin lỗi.” Chu Hàn nhìn cô vẻ mặt rất chân thành, giọng nói
cũng rất chân thành nói: “Có một số việc cũng không phải là như cô
nghĩ, tôi không phải là một người giỏi giải thích. Tôi làm sai chuyện,
cho nên tôi nói xin lỗi, dĩ nhiên về phần cô, có tiếp nhận hay không
là quyền của cô.”
Anh ‘chính thức’ nói xin lỗi như thế thật ra khiến Lâm Lệ
không biết nên nói gì nữa, chỉ nhìn anh chằm chằm, nhưng tức giận
trên mặt rõ ràng giảm đi.
Thấy cô không nói lời nào, Chu Hàn lại nói: “mỳ đã nấu xong
rồi, muốn ăn thì đi ra.” Nói xong liền không hề nhìn cô nữa, trực
tiếp xoay người đi tới phòng ăn.