sinh của mình, mới từ Mỹ trở về, tiếng phổ thông cũng không tốt,
cho nên cứ tan tầm và cuối tuần mình sẽ đến giúp bé học tiếng
Trung. Nhưng lời giải thích này vừa mới được nghĩ sẵn trong lòng
rồi, còn chưa có bắt đầu nói ra khỏi miệng, chỉ nghe thấy cửa cạch
một tiếng, cửa được mở ra từ bên ngoài.
Chỉ nghe phía cửa có người nhỏ giọng nói thầm: “sao lại không
ai ở trong nhà sao, hôm nay không phải là chủ nhật sao, chẳng lẽ hai
người đưa Tiểu Bân đi chơi rồi?”
Nghe tiếng, toàn bộ nhóm người bên trong nhà nhìn về phía
cửa, thấy rõ người tới, Lâm Lệ không khỏi trừng lớn mắt, trong lòng
than thở, này, này bảo cô giải thích thế nào cho rõ ràng a.
Mà trái lại Chu Hàn đứng một bên, khóe mắt liếc nhìn phản
ứng của Lâm Lệ, khóe miệng vốn nở nụ cười như có như không lúc
này đã rõ rệt, khẽ cong lên thành một độ cung mà nhìn từ góc độ
bên cạnh, trông rất đẹp mắt.
Mà người mở cửa đi vào cũng không phải là người khác, lại
càng không phải là người quảng cáo chào hàng bảo hiểm như Lâm
Lệ nói, người tới chính là mẹ chồng trên luật pháp của cô, mẹ của
Chu Hàn.
Dường như mẹ Chu cảm thấy những ánh mắt của những
người trong nhà phóng thẳng tới bà, đóng cửa lại, trong tay còn cầm
hộp súp ngày hôm qua mới hầm mang từ trong nhà tới đây, còn
chuẩn bị đưa cho mình cháu trai món đồ chơi xe hơi kia.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy người đứng trong
phòng khách, đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười nói:
“đều ở sao, sao nhấn chuông nửa ngày cũng không có người ra mở
cửa, còn tưởng chủ nhật các con đưa đứa nhỏ đi ra ngoài.” Vừa nói
vừa đổi giầy xách đồ đi vào trong phòng khách.
Ba Lâm, mẹ Lâm hoàn toàn không hiểu rõ đây là chuyện gì xảy
ra, đồng loạt quay đầu nhìn Lâm Lệ.
Bên này Chu Hàn đã tiến lên nhận lấy đồ trong tay của mẹ
mình, vừa mở miệng nói: “Mẹ, hôm nay sao lại tới.”
Mẹ Chu tức giận trắng mặt nhìn con trai một cái nói: “Ta nhớ
cháu của ta, sang đây xem không được sao?” Vừa nói vừa oán giận
nói: “Con cùng tiểu Lệ cũng không đưa đứa nhỏ về nhà đến cho ta