cùng cha con nhìn một chút, ta đây rất nhớ đứa nhỏ, các con không
đến, chỉ có thể tự mình đi tới, ai kêu đó là cháu trai bảo bối của ta
chứ.”
Mẹ Chu bên này vừa nói vừa cười với vẫy tay với đứa nhỏ
trước mặt Lâm Lệ, sau đó vừa ngẩng đầu nhìn Lâm Lệ, khẽ nhíu
mày, nói: “Tiểu Lệ a, có phải con lại gầy rồi hay không?”
Khóe mắt Lâm Lệ liếc về phía cha mẹ mình, khóe miệng gượng
cười nhìn mẹ Chu lắc đầu nói: “Không có, không có.”
Mẹ Chu cũng không có nghe cô, chỉ quay đầu khiển trách Chu
Hàn nói: “con chăm sóc người như thế nào, chăm sóc vợ mình thành
như vậy.”
Chu Hàn liếc nhìn Lâm Lệ, đưa tay xấu hổ sờ sờ lỗ mũi.
“Chu Hàn, con phải biết rằng nhà tiểu Lệ ở xa, cha mẹ cũng
không ở bên người, nếu con không thương con bé chăm sóc con bé
cẩn thận, thế nào cũng làm thất vọng ông bà thông gia đã giao con
gái bảo bối của họ cho con a. Còn có ——” Mẹ Chu còn muốn tiếp
tục giáo huấn con trai phải yêu thương chăm sóc vợ như thế nào, lại
bị ba Lâm ở bên cạnh rốt cục bắt được chút trọng điểm cắt đứt.
“Chờ, chờ một chút, cái gì thông gia, cái gì vợ?” Ba Lâm vẻ
nghi hoặc ngắt lời mẹ Chu chưa nói hết, lại nghi hoặc quay đầu nhìn
Lâm Lệ, vẻ mặt có chút nghiêm túc nói: “Lâm Lệ, đây rốt cuộc là
chuyện gì xảy ra, con nói rõ ràng cho cha.”
Lúc này mẹ Chu mới chú ý tới ba Lâm mẹ Lâm đứng một bên,
cũng nghi ngờ quay đầu nhìn Chu Hàn, hỏi: “Chu Hàn, hai vị này
là?”
“Khụ khụ ——” Chu Hàn sờ sờ lỗ mũi ho nhẹ một tiếng, khóe
mắt liếc Lâm Lệ đứng một bên nói: “Cái này, mẹ, hai vị này là cha
mẹ của Lâm Lệ.”
Mẹ Chu sửng sốt, một lúc lâu không kịp phản ứng.
“Lâm Lệ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a!” Ba Lâm căm tức
nhìn Lâm Lệ, cho dù ông có hồ đồ nữa cũng nghe rõ, cái gì vợ cái gì
thông gia, nha đầu này hẳn là trốn ông bà gả cho người ta, hơn nữa
nhìn bộ dáng này là gả cho một người đàn ông có một đứa con trai
sáu bảy tuổi!