Giờ Lâm Lệ mới nhớ ra người đàn bà trong ảnh là mẹ của tiểu
Bân, Lăng Nhiễm, cũng chính là vợ trước của anh. Nhớ lại khoảng
thời gian ở chung lúc trước, cô có thể cảm giác được mặc dù đã chia
tay với Lăng Nhiễm, nhưng trong lòng Chu Hàn vẫn chưa dứt được
cuộc tình ấy.
“Anh__” Lâm Lệ nhìn anh, do dự suy nghĩ nên mở miệng nói
gì, “ anh ___” nhưng mở miệng mới thấy, mình căn bản không biết
nên nói gì, không nên nói gì cả.
Chu Hàn hồi phục tinh thần, nhìn cô một cái, sau đó không nói
gì, trực tiếp cầm cặp công văn đi vào phòng làm việc.
Lâm Lệ quay đầu lại, nhìn màn hình thêm một lúc, cuối cùng
vẫn tắt trang web đi. Lại ngoảnh đầu nhìn cửa phòng làm việc của
chu Hàn, sau đó đứng dậy đi đến phòng trà nước pha cho anh ly cà
phê.
Đưa tay gõ cửa “cốc….cốc….cốc…!”
Mãi cũng không nghe Chu Hàn đáp lại, cô liền trực tiếp đẩy
cửa đi vào, chỉ thấy Chu Hàn ngồi phía sau bàn làm việc, chiếc cặp
công văn đặt trên bàn, giống như chưa hề được động đến.
Trong lòng Lâm Lệ buông tiếng thở dài, bưng cà phê bước vào,
đặt ly cà phê trước mặt anh, anh vẫn giữ nguyên tư thế đó, không hề
động đậy. Chậm rãi mở miệng, nói: “ Những lời anh nói với tôi anh
đều quên hết sao, làm tôi còn tưởng anh làm giỏi lắm, nhưng nhìn
anh bây giờ, thậm chí còn không bằng cả tôi!”
Chu Hàn vẫn không phản ứng, ánh mắt nhìn chằm chằm phía
trước, không có tiêu cự.
Thấy anh không đáp lại, Lâm Lệ lại nói: “Tôi trả lại cho anh
những lời anh nói lúc trước, không nên lấy sai lầm của kẻ khác đi
trừng phạt mình, như vậy quá ngu xuẩn!”
Chu Hàn quay đầu nhìn cô, mặt không chút thay đổi nói: “Tôi
không cần cô dạy”. Nói xong, liền lấy tài liệu ra khỏi cặp công văn.
Lâm Lệ nhún nhún vai, chỉ nói: “Không dứt được, không thể
quên được, bất cứ chuyện gì của cô ta cũng có thể tác động đến tâm
trạng của anh, vậy anh cũng phải xem xem, người kia có đáng giá để