BẤT ÁI THÀNH HÔN - Trang 259

Đưa tay chạm đến nước mắt trên mặt, Lâm Lệ tự giễu cong

khóe miệng tiếp tục nói: “Mới vừa rồi còn nói mình không ngốc, thật
ra thì bây giờ nghĩ lại mình là thật ngu ngốc, biết rõ anh ta không
yêu mình, nhưng ngây thơ nghĩ thời gian có thể thay đổi tất cả, thời
gian có thể làm cho mình từ từ làm mờ bóng dáng kia trong lòng
anh ra, nhưng là yêu sâu sắc làm sao có thể quên đi, người anh ta yêu
không phải là tôi, thủy chung trong lòng anh ta chỉ có người kia, cho
nên bất kể tôi tốn mười năm hay là hai mươi năm, chung quy vẫn là
thất bại .”

Quay đầu nhìn Chu hàn, một lúc lâu tiếp tục nói: “Hôm nay

Trình Tường tới tìm tôi, luôn miệng nói anh ta yêu tôi, nói không thể
không có tôi, nhưng sau đó Tiêu Tiêu xuất hiện, Tiêu Tiêu ôm chặt
thắt lưng anh ta, anh ta bị kéo lại, vẻ mặt rất đau đớn. Hồi đó tôi
cũng ôm anh ta thật chặt, nhưng làm sao cũng ôm không được, tôi
biết không phải là anh ta không đẩy Tiêu Tiêu ra được, chẳng qua là
anh ta là không muốn.” Nói xong, Lâm Lệ nở nụ cười, nhìn chiếc ly
đế cao đặt trên bàn trà, đưa tay nhẹ nhàng đụng vào miệng chén,
thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi sẽ không yêu anh ta nữa, thực sự!”

Theo ánh mắt của cô, Chu Hàn cũng nhìn chằm chằm cái chén

kia, một lúc lâu, trong thoáng chốc anh còn đang thất thần, chỉ thấy
Lâm Lệ xoay người nhìn anh, bình tĩnh nói: “Chu Hàn, còn nhớ lời
anh nói khi trước không?”

Chu Hàn hoàn hồn, cau mày hỏi ngược lại: “Nói cái gì?”
“Diễn giả làm thật.” Lâm lệ nhìn anh, ánh mắt kia là kiên định

và nghiêm túc.

Chu Hàn cũng chăm chú nhìn cô, “làm cái gì.”
Chỉ nghe Lâm Lệ nói: “Làm tình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.