BẤT ÁI THÀNH HÔN - Trang 34

chưa đủ kinh nghiệm, thì còn ai dám đến khám bệnh!” Lâm Lệ trách
cứ.

“Là lỗi của chúng tôi, là là lỗi của chúng tôi, để tôi tiêm cho

đứa trẻ này.” Nói xong, xoay người yêu cầu người khác lấy tiêm đến.

Không chờ bọn họ lấy đồ về, Lâm Lệ liền ngắt lời họ: “không

cần, chúng ta đừng tiếp tục nữa, để bác sĩ kê đơn thuốc là được.” Cô
mới không muốn thằng bé phải đau như thế nữa, cô nhìn cũng thấy
đau rồi.

“Thế cũng được, cũng được.” Y tá trưởng vội vàng gật đầu, sau

đó phân công người đi tìm bác sĩ kê đơn thuốc, lại quay đầu lại nhìn
Lâm Lệ áy náy nói: “thật ngượng quá, vị phu nhân này.” Nói xong
đưa tay sờ sờ thằng bé trong lòng cô, cười nói với nó: “cậu bé, cô xin
lỗi cháu, thật xin lỗi, nhưng mà cháu cũng thật dũng cảm, đau như
vậy cũng không khóc, sau này cô phải nói cho các bạn nhỏ khác, để
bọn họ lấy cháu làm gương.”

Thằng bé chỉ nhìn cô chằm chằm, không cười, không gật đầu

cũng không lắc đầu.

Lâm Lệ cầm tay nó nhìn, ôm chặt hơn, tâm tình đã dịu xuống,

nói: “thật ra thì không phải là tôi muốn làm khó các cô, chỉ là nhìn
thằng bé bị châm thế này ai mà không đau lòng, về sau các cô vẫn là
đừng có phân y tá mới tới khoa nhi, khoa nhi cần những y tá và bác
sĩ dạn dày kinh nghiệm.”

Y tá trưởng gật đầu lia lịa, đáp lời: “ừ, được.”
Đến khi tất cả mọi người đều đi ra ngoài, Lâm Lệ cúi đầu nhìn

tiểu Bân trong ngực, đau lòng hỏi: “đau không?”

Thằng bé lắc đầu, nói thật nhỏ: “khi mẹ đâm còn đau hơn.” Cúi

đầu ngây ngốc nhìn mu bàn tay của mình, tay nhỏ bé nhẹ nhàng lật
lại. (VL: nghe câu này mà đau lòng quá!)

Nghe vậy, Lâm Lệ không khỏi trừng to mắt, hỏi nó: “tiểu Bân,

cháu vừa nói cái gì? mẹ cháu dùng kim đâm cháu!”

Thằng bé ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó lại cúi đầu, không

nói chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.