“Không, không phải là phải cắt thành khối lớn mới có hiệu quả
sao?” Lâm Lệ không hiểu, hỏi.
Chu Hàn cũng không quay đầu lại, chỉ lành lạnh hỏi: “Xin hỏi
là vị lão sư nào dạy em như vậy? Đừng nói cho anh là mẹ, anh uống
nước gừng bà nấu nhiều năm như vậy, chưa từng có một lần nhìn
thấy trong chén xuất hiện miếng gừng giống như em đang cắt hiện
tại.”
Lâm Lệ bĩu môi, không phản bác, mẹ Chu quả thật cũng không
nói gừng phải cắt nhỏ như thế nào, là chính cô cho rằng là phải cắt
như vậy.
“Trước kia em cũng không xuống phòng bếp sao?” Đem miếng
gừng lại lần nữa cắt thành sợi gừng, Chu Hàn có chút lơ đãng thuận
miệng hỏi.
Lâm Lệ ngẩn người, nhớ lại quả thật cô cũng chưa từng xuống
phòng bếp, không phải là không nguyện ý, mà là không có cơ hội,
trước khi lên đại học là cha mẹ, sau khi lên đại học có Trình Tường,
quả thật không có cơ hội nào cho cô xuống bếp học.
Gừng cắt thành sợi thả vào trong nồi, cho thêm nước rồi cho
thêm ít đường phèn, sau đó mới mở bếp, đem cái vung đậy lên.
Đợi làm xong hết tất cả, lúc Chu Hàn lần nữa xoay đầu lại thấy
Lâm Lệ ngây ngốc, có chút hoảng thần đứng đó.
Đưa tay sờ lên trán của cô, do tay vừa mới được rửa nên bàn
tay có chút lạnh, không khỏi làm Lâm Lệ rùng mình một cái, lúc này
mới khiến cô phục hồi lại tinh thần, nhận thấy được mình có chút
thất thần.
Nhìn Chu Hàn, có chút khó hiểu, hỏi: “Anh, anh làm gì vậy?”
Đưa tay liền muốn kéo tay của anh xuống.
Trước khi Lâm Lệ đưa tay kéo tay của anh xuống, Chu Hàn
trực tiếp đem tay cô nắm ở trong lòng bàn tay của mình, một tay kia
dán lên cái trán của cô đo nhiệt độ, sờ soạng cô một lúc lâu, thu tay
lại rồi đặt lên trán của mình, nhướng mày, hỏi: “Làm sao còn nóng
như vậy, thuốc mua buổi sáng em không có uống sao?”