Anh gọi điện thoại cho cô ta, lại phát hiện ra số điện thoại lúc
trước của cô ta đã không được dùng nữa, tìm đến chỗ cô ta, mới biết
cô ta sớm đã rời khỏi nơi kia, cuối cùng anh cũng tra ra cô ta đang ở
trong một ngôi nhà tư nhân. Khi anh tìm được cô ta là lúc cô ta đang
ngồi trên ghế salon với một lão già người nước ngoài, hai người kề
sát, tán tỉnh nhau, một tay của lão già kia thậm chí còn đang mò
trong váy cô ta, hai người xem như không có ai mà khẽ hôn, trêu
đùa. Đến cuối cùng anh vẫn không hỏi rõ Lăng Nhiễm, bởi vì anh
thật sự không thể đợi cô ta tán tỉnh xong rồi lại bàn chuyện này với
anh.
Sau này anh mới biết được hóa ra mỗi khi đứa nhỏ qua vào
cuối tuần, cô ta đều trực tiếp vứt bỏ đứa nhỏ ở khách sạn, còn mình
lại sang phòng cách vách, hẹn hò cùng kẻ khác, đến giờ là gọi người
giúp việc đến đó đón đứa nhỏ đi, cho nên cho dù sau đó anh nói với
người giúp việc không cần dẫn đứa nhỏ sang đó nữa, cô ta cũng
chưa từng gọi điện chất vấn anh một lần.
Anh không chính thức tìm cô nói chuyện về đứa nhỏ nữa, bởi
anh nghĩ, có lẽ ngay cả chính cô ta cũng không biết Tiểu Bân vốn
không phải là đứa nhỏ của anh.
Bưng ly cà phê uống một ngụm, âm thầm tự nói với mình
không cần nghĩ nhiều nữa, một lần nữa cầm lấy tài liệu tiếp tục nhìn.
Thứ bảy, thời tiết hôm nay cũng không tính quá tốt, trời âm u,
có chút rầu rĩ, nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến tâm tình sung sướng
của anh bạn nhỏ Chu Gia Bân, từ sáng sớm hôm nay trên mặt đã
mang theo nụ cười, tâm tình rất tốt. Giờ phút này đang nhìn cảnh
vật trôi nhanh ngoài cửa xe, thậm chí còn lí nhí hát vài câu.
Lâm Lệ ngồi ở ghế sau cùng nó, nhìn thấy nó vui vẻ như vậy,
bên miệng cũng thản nhiên lộ ra ý cười, đưa tay xoa xoa đầu của nó.
Khi cô quay đầu nhìn về phía trước, đúng lúc bắt gặp ánh mắt
của Chu Hàn trong kính chiếu hậu, thản nhiên cười cười với anh,
cũng không nói thêm gì nữa.