Đứng lên mới phát hiện toàn thân trần truồng, cúi đầu thấy
quần áo hôm qua mình mặc ném trên sàn nhà.
Chu Hàn ngẩn người nhìn quần áo trên mặt đấy, nhớ lại tối
hôm qua Tô Dịch Thừa đưa anh trở về, lúc vào nhà trong dạ dày khó
chịu cho nên trực tiếp chạy vào phòng vệ sinh, sau đó trí nhớ của
anh vì rượu mà có chút mơ hồ, nhưng vẫn ấn tượng với chuyện hôm
qua anh cùng Lâm Lệ hoan ái.
Không suy nghĩ nhiều gì nữa, trực tiếp nhặt quần áo trên mặt
đất ném vào phòng tắm, sao đó lại từ phòng quần áo cầm lấy y phục
sạch sẽ đi vào nhà tắm lần nữa.
Lúc sau từ phòng tắm đi ra Chu Hàn đã rửa mặt trang phục
chỉnh chu, ra khỏi phòng cũng không thấy Lâm Lệ ở phòng khách,
không cần đoán, có lẽ bởi vì cô đã từng bị mất con, nên cô đối với
Tiểu Bân quan tâm yêu thương vô cùng như đối với con ruột mình
sinh ra.
Nhẹ nhàng đi tới phòng con trai, cửa phòng đóng, Chu Hàn
nghe thấy trong phòng con có tiếng khóc rất nhỏ, cũng nghe thấy
tiếng Lâm Lệ ôn nhu kiên nhẫn an ủi.
Hắn nghe thấy trong phòng, Lâm Lệ ôm thằng bé nhẹ nhàng
nói: “Tiểu Bân, dì làm bữa sáng cho con ăn được không?”
Thằng bé cũng không nói lời nào, nhìn qua khe cửa mở Chu
Hàn có thể thấy thằng bé đưa tay ôm chặt eo Lâm Lệ, đầu còn vùi
vào ngực mũi vẫn còn đỏ đỏ.
Lo lắng thằng bé còn nhỏ không được đói bụng, Lâm Lệ vỗ về
đầu nó, nhỏ giọng nhẹ nhàng tiếp tục nói: “Tiểu Bân phải ăn cái gì
đó mới có sức lực.”
Thằng bé vẫn không buông tay, lần này lắc đầu mở miệng nói
nhỏ: “Không, không đừng bỏ con lại một mình.” Vừa nói chuyện,
giọng nói mang theo tiếng khóc nữa nở, khiến người ta nghe thấy
thật đau lòng.
Lâm Lệ cúi đầu khẽ hôn lên đầu của bé, biết lần này đã xúc
phạm tới bé, trong lòng lại càng đau lòng, nhưng vẫn quan tâm thân
thể của bé, hôm qua đã một ngày không ăn gì rồi, hơn nữa còn khóc
lâu như vậy, nếu không cho bé ăn ít đồ, cô lo lắng thân thể của bé sẽ