mình.
“Có phải tiểu Bân sợ các bạn học nói gì?” Lâm Lệ hỏi, đưa tay
xoay người nó lại.
Thằng bé vẫn cúi đầu, răng cắn môi
Lâm Lệ thò tay, một lần nữa nâng mặt nó lên, nhìn chăm chú
vào mắt nó, nghiêm túc nói: “Tiểu Bân, có một số việc nếu như
chúng ta không dũng dám đi đối mặt, như vậy chuyện này sẽ tồn tại
vĩnh viễn, chúng ta có thể trốn tránh một thời gian ngắn, nhưng mà
chúng ta không thể trốn tránh cả đời.”
Thằng bé nhìn cô, đôi mắt đen nhánh lóe lên.
“Tiểu Bân đồng ý với dì, làm một người đàn ông dũng cảm,
dũng cảm đối mặt với những khó khăn và trắc trở kia, chúng ta cùng
đi giải quyết, có được không?”
Thằng bé cũng nhìn cô, một lúc lâu mới gật đầu, nhỏ giọng nói:
“vâng.”
Lâm Lệ mỉm cười, cúi đầu hôn xuống trán nó, xoa xoa đầu nó.
Mà lúc này vang lên tiếng gõ cửa, cốc cốc cốc, rất có quy luật.
Tiểu Bân trong lòng ngẩng đầu nhìn Lâm Lệ, hỏi: “là ba ba
sao?”
Lâm Lệ gật đầu, trong nhà này trừ Chu Hàn còn có thể là ai?
Nói Chu Hàn, dường như cả người đứa nhỏ trở nên căng
thẳng, nhìn Lâm Lệ hỏi: “Ba ba là tới đuổi con đi đấy sao?” Ba ba nói
nó không phải con trai anh, như vậy anh sẽ đuổi nó đi sao?
Lâm Lệ lắc đầu, “Sẽ không, Tiểu Bân đừng nói linh tinh.” Nói
xong xoa xoa đầu nó, buông nó ra, đứng dậy đi ra cửa.
Mở cửa, chỉ thấy Chu Hàn đứng ở bên ngoài, ánh mắt nhìn
chằm chằm cô.
Nhìn anh, Lâm Lệ hỏi: “Có chuyện gì sao?” Giọng nói rất lạnh,
thái độ rất nhạt.
Chu Hàn nhìn cô, bất động thanh sắc cau mày lại, không hiểu
sao, anh không thích thái độ và giọng nói không mặn không nhạt
của cô như thế.
Đè ép buồn bực trong lòng xuống, chỉ nói: “Đi theo anh.” Nói
xong liền xoay người trực tiếp rời đi.