Chu Hàn ôm Lâm Lệ đi vào, nhẹ nhàng thả cô lên trên giường,
đưa tay cởi dép xuống, sau đó mới kéo chăn bông đắp cho cô.
Đợi làm xong tất cả, vừa đứng ở đầu giường một lúc quay lại
chuẩn bị đi ra ngoài, cũng đúng lúc xoay lại thì nhìn thấy thằng bé
kia với vẻ mặt lo lắng, muốn nhìn tình huống của Lâm Lệ trên
giường. Nhưng thấy Chu Hàn quay lại, thân thể đột nhiên có chút
cứng ngắc, lập tức đứng thẳng.
Chu Hàn nhìn bé, vừa định bước lên trước thì bé đã bỏ chạy,
Chu Hàn còn chưa kịp phản ứng, người đã không thấy đâu, chỉ
nghe phịch một tiếng, cửa phòng đã bị đóng lại.
Chu Hàn xoay người liếc nhìn Lâm Lệ trên giường, thấy cô
chưa tỉnh lại, lúc này mới xoay người, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đứng trước phòng của đứa nhỏ, Chu Hàn im lặng một lúc lâu,
cuối cùng đưa tay gõ cửa.
Trong phòng một mảnh im lặng, nghe không ra một chút âm
thanh gì.
Đợi một lúc sau, Chu Hàn vừa giơ tay lên gõ, trầm giọng nói:
“Mở cửa.”
Sau đó đáp lại là một mảnh tĩnh lặng, khi Chu Hàn giơ tay
chuẩn bị trực tiếp mở cửa đi vào phòng thì tay cầm cửa đã chuyển
động, cửa phòng mở ra, thằng bé kia khẽ cắn môi nhìn anh, tay nhỏ
bé nắm thật chặt một góc áo ngủ, biểu hiện căng thẳng và sợ hãi.
Chu Hàn nhìn nó, không đợi anh mở miệng, thằng bé kia giống
như là lấy hết dũng khí ngẩng đầu hỏi anh: “ba là muốn đuổi con đi
sao?”
Chu Hàn sửng sốt, nhìn sâu vào khuôn mặt nhỏ nhắn quật
cường kia, vẻ mặt có phần rung động.
Thằng bé cắn môi, bời vì có chút căng thẳng và sợ hãi nên cắn
có chút mạnh, gần như cắn đến gần trắng bệch.
Chu Hàn khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi giơ tay lên, bàn tay
đặt lên trên đầu đứa nhỏ, khẽ vuốt vuốt tóc bé, thanh âm trầm thấp
hỏi: “Có đói bụng không?”
Đứa nhỏ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt kia có chút
không chắc chắn.
Chu Hàn xoa đầu bé, hỏi lại lần nữa: “Đói bụng chưa?”