đắp kín đầu hai người, ôm Lâm Lệ quyết tâm Lệ yên ổn ngủ một
giấc.
Có lẽ là người gọi điện kia rốt cuộc hết kiên nhẫn, di động vang
lên không biết bao lâu rồi cuối cùng im hơi lặng tiếng.
Hai người trong chăn không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm
chân mày cùng giãn ra, nhưng không đợi hai người thả lỏng, điện
thoại trong phòng ngủ lại vang lên, khiến Lâm Lệ giật mình, mạnh
mẽ ngồi dậy, tim đập càng nhanh hơn.
Chu Hàn vội vàng ngồi dậy ôm lấy Lâm Lệ, nhẹ nhàng vỗ lưng
cô, trấn an cô, “không có việc gì, không có việc gì, không có việc
gì…”
Lâm Lệ thở hổn hển, lấy tay đẩy đẩy anh, nói: “Nghe điện
thoại đi.”
Chu Hàn đưa tay cầm điện thoại lên nghe, cũng không để
người bên kia điện thoại mở miệng, có chút thô lỗ to tiếng: “Ai
vậy?!”
Mẹ Chu ở bên kia điện thoại bị dọa sợ hết hồn, còn tưởng anh
có chuyện gì xảy ra: “A Hàn, con sao vậy, sao nóng nảy vậy?”
Chu Hàn sửng sốt, lúc này mới biết là ở nhà gọi điện đến: “Mẹ,
là mẹ ạ.”
“Không phải mẹ thì là ai.” Bên kia điện thoại mẹ Chu nói: “Con
với Lâm lệ xảy ra chuyện gì vậy, mẹ gọi di động mà không thấy hai
đưa nghe máy?”
Chu Hàn chột dạ có tật giật mình, gãi gãi đầu nói: “Chúng con
không nghe thấy.”
Bên kia điện thoại mẹ Chu cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ nói
:”Được rồi , lúc nào các con về bên nhà, hôm nay ba con không đi
làm, gia đình chúng ta sum họp ăn một bữa cơm, mọi người đang
chờ hai con đến.”
Chu Hàn liếc nhìn Lâm Lệ, vốn là đang tựa vào trong ngực
anh, khi nghe thấy là mẹ Chu gọi điện thoại đến, liền nhớ tới lúc nãy
mẹ Chu nói muốn hai người về nhà ăn cơm, cuống quít rời khỏi
ngực Chu Hàn đứng dậy, tiện tay lấy chiếc áo sơ mi của anh khoác