“Hợp đồng chỉ là giữa tôi và cô, trong mắt người ngoài không
phải thế.” Chu Hàn nhìn chằm chằm cô, khóe miệng nở nụ cười như
có như không.
“…” Lâm Lệ cứng họng, hoàn toàn không đáp được.
Chu Hàn cười khẽ, xoay người mở ra tủ ra, bên trong còn treo
quần áo bóng rổ thời còn học cao trung của anh, sững sờ nhìn một
lúc lâu, ánh mắt không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, dịu dàng đến
chính anh cũng sẽ khó mà tin được, đưa tay cầm lấy cái áo ngắn tay
cùng với quần soóc thể thao rộng thùng thình, đi thẳng vào nhà tắm.
Mà Lâm Lệ đứng cạnh nhìn cái giường đơn chu môi cau mày,
miệng vẫn không quên thì thầm: “tất cả có mỗi một cái giường đơn
thì làm thế nào!”
Đến lúc Chu Hàn đi ra, chỉ thấy Lâm Lệ đang ngồi ngay ngắn ở
trên cái ghế mây mà hồi xưa khi tan học anh thường ngồi, tay cầm
tập văn học anh từng xem qua, tiện tay lật xem.
Khóe miệng khẽ cong lên, có lẽ chính Chu Hàn cũng không
phát hiện, nụ cười trên mặt anh hôm nay còn nhiều hơn so với bất
kỳ lúc nào khác. Cầm khăn lau khô đầu tóc ướt nhẹp của mình, mặc
cái áo cộc tay này đã chật hơn nhiều so với 10 năm về trước, cũng
không đến nỗi quá khó chịu.
Đầu tóc được lau gần khô rồi, dường như Lâm Lệ vẫn chưa có
ý định đứng dậy, Chu Hàn thả khăn bông sang bên cạnh, mở miệng,
hỏi: “cô định ngồi đó cả đêm sao?”
Lâm Lệ không quay đầu, tay lật qua lại trang giấy, chỉ nói: “tôi
xem lát nữa.”
Nụ cười trên khóe miệng không giảm, Chu Hàn gật đầu, vòng
qua đầu giường lên từ bên kia, vừa nói: “hôm qua xem bản tin thời
tiết, đêm nay hình như có khí lạnh tràn về.”
Không quay đầu nhìn, Lâm Lệ khẽ cắn răng, nói: “cảm ơn nhắc
nhở!”
“Không khách khí.” Chu Hàn trả lời đương nhiên.
Lâm Lệ có chút tức giận lầu bầu, nhìn tập văn xuôi một chữ
cũng không vào, lật mạnh trang giấy, phát ra tiếng sột soạt, trong
lòng thầm mắng anh không có tí ga lăng nào.