“Yên tâm đi, tôi sẽ không đối với cô như vậy.” Phía sau Chu
Hàn lành lạnh nói, đến khi Lâm Lệ xoay người lại, chỉ thấy anh đã
nằm xuống đắp chăn ngủ.
Lâm Lệ nhìn bóng lưng của anh, miệng bất mãn nói mấy câu,
lại cầm sách đọc tiếp.
Cũng không biết qua bao lâu, cơn buồn ngủ kéo tới, mí mắt
Lâm Lệ bắt đầu díu lại, ban đêm thật lạnh lẽo, Lâm Lệ đưa tay ôm
lấy cánh tay mình, trong lòng thầm nghĩ không phải là Chu Hàn nói
đúng chứ, đêm nay thật sự có khí lạnh tràn về sao!
Trong phòng không có một tiếng động nào, yên tĩnh đến mức
chỉ còn lại tiếng hô hấp nào, Lâm Lệ bắt đầu lạnh run lên, quay đầu
nhìn lên trên giường, Chu Hàn vẫn nằm tư thế vừa rồi, như là chưa
từng nhúc nhích, hô hấp đều đặn, hẳn là đã ngủ say.
Đứng dậy, Lâm Lệ nhẹ nhàng tiến lên, nhìn anh ngủ, xác nhận
anh thật sự ngủ rồi, lúc này mới lẳng lặng vòng qua đầu giường,
miệng khẽ lẩm bẩm: “chẳng qua là cùng giường mà thôi, chẳng qua
là cùng giường mà thôi…” cởi áo khoác nằm xuống cạnh anh,
nghiêng người đi, cố gắng để mình không chiếm diện tích quá lớn.
Có lẽ là thực sự mệt mỏi, nằm xuống không đầy một lát, Lâm
Lệ liền nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Cô không biết là, vào lúc cô nằm xuống Chu Hàn ở phía sau
lưng cô nở một nụ cười rạng rỡ.