lắng bệnh của ba mà mỗi đêm luôn ngủ không ngon, cho dù là hiện
tại, ba đã giải phẫu thành công xuất viện, có vài đêm lại mơ thấy ba
phẫu thuật không thành công, nhìn thấy mẹ đứng ở trước giường
bệnh khóc, sau đó mình từ trong mộng tỉnh lại một thân toàn mồ hôi
lạnh, thậm chí nhiều lần lập tức dùng điện thoại gọi cho ba mẹ, xác
nhận sự thực bọn họ đều ổn, lúc này mới yên lòng lại.
Nhưng mà tối hôm qua cô dường như ngủ rất ngon, bởi vì một
đêm cũng chưa từng tỉnh lại, trong mộng cũng không xuất hiện
những hình ảnh kia, nhắm mắt lại Lâm Lệ bởi vì ngủ ngon mà khóe
miệng nhàn nhạt hiện một độ cong đẹp mắt.
“Không định thức dậy sao?”
Thanh âm truyền đến từ trên đỉnh đầu cô, khẽ nhíu mày, âm
sắc kia Lâm Lệ rất quen thuộc, nhưng giọng nói kia hình như cùng
thanh âm kia có chút không giống, bởi vì cô thế mà lại nghe ra ý
cười nhàn nhạt trong giọng nói đó.
Chu Hàn nhìn cô gái trong ngực lúc này đang ôm chặt hông
anh, vừa rồi còn nổi lên ý cười, lúc này nhíu chặt chân mày, biểu
tình thay đổi cực nhanh khiến người ta không khỏi cảm thấy muốn
cười.
Đè nén ý muốn cười, Chu Hàn cố gắng khiến cho giọng nói của
mình nghe lãnh đạm không hề có nhiệt độ như dĩ vãng nói: “cô
không thức dậy tôi không có ý kiến, nhưng trước hết có thể buông ra
không?”
Lâm Lệ nhướng mày chậm rãi mở mắt, đập vào mắt chính là
một bức ‘tường’ da màu đồng, càng nhíu chặt mày lại, chậm rãi
ngẩng đầu, sau đó đối diện với một đôi mắt đen như hắc thạch, cả
người sửng sốt vài giây, thậm chí nháy mắt vài cái, cố gắng hồi
tưởng tình cảnh tối ngày hôm qua.
Chu Hàn nhìn cô, khắc chế nụ cười nơi khóe miệng, lạnh lùng
nói: “Còn không buông ra?”
Lâm Lệ chợt ngồi dậy, kéo chăn bông che trước ngực mình,
ngón tay chỉ về phía anh: “Anh, anh anh..anh làm sao anh lại ở trên
giường của tôi?” Bởi vì khẩn trương, mồm miệng có chút không rõ
ràng lắm.