Chu Hàn gần như không hề suy nghĩ lập tức đồng ý, nói:
“được, vậy thì đổi sang 2 giờ chiều nay, chỉnh lý lại tài liệu cho tốt,
tôi đến công ty ngay.”
“Được, tôi biết rồi.” Từ trợ lý ở bên kia điện thoại đồng ý.
Chu Hàn vừa mới cúp điện thoại, bên này Lâm Lệ lập tức hỏi:
“chiều nay anh đã đồng ý tới nhà trẻ của Tiểu Bân.”
Chu Hàn sửng sốt, lúc này mới nhớ tới tối ngày hôm qua ở
trong sân đại viện mình đã xúc động đồng ý tham gia đại hội thể
dục thể thao với thằng bé, tháo cái tai nghe xuống, không quay đầu
lại, chỉ chuyên chú nhìn đường phía trước, nói: “khách hàng tạm
thời thay đổi thời gian, chiều nay cô đi đi.”
Tiểu Bân ngồi ở bên cạnh Lâm Lệ vốn đang cầm con robot biến
hình trên tay đột nhiên rơi xuống đất, ngẩng đầu sững sờ nhìn bóng
lưng Chu Hàn.
Lâm Lệ nhìn ánh mắt vô tội của thằng bé mà đau lòng, trong
lòng đối với sự thiếu trách nhiệm người cha của Chu Hàn có chút
tức giận, giọng nói hơi kích động nói: “anh mới là cha của nó!”
“Cô cũng là mẹ trên pháp luật.” Chu Hàn mặt không chút thay
đổi nói.
“Anh, anh quả thật là ngang ngạnh!” Lâm Lệ phẫn hận nhìn
gáy anh, trong lòng có loại xúc động muốn tiến lên gõ đầu anh ra
xem trong đó có những gì.
Chu Hàn không trả lời, ánh mắt lại nhìn bộ dạng cô tức giận
trừng mắt, phồng má qua kính chiếu hậu, khóe miệng không khỏi
nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng mà khi ý thức được mình đang cười,
nụ cười bỗng dưng tắt vụt, chân mày khẽ nhíu lại.
Khi đưa tiểu Bân tới trường học, nhà trẻ đã bắt đầu vào lớp rồi,
mặc dù hơi muộn, nhưng dù sao cũng là nhà trẻ, cho nên cô giáo
cũng không nói gì, chỉ là nhìn thấy hai người Chu Hàn và Lâm Hệ
cùng nhau đưa thằng bé tới đây rất vui vẻ, kéo tay tiểu Bân, khom
người hỏi nó khỏe hơn chưa.
Thằng bé kia liếc nhìn Chu Hàn đứng cạnh, lớn tiếng nói:
“khỏe rồi ạ.”
Cô giáo kia cười sờ sờ đầu nó, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Hàn
cùng Lâm Lệ, nói: “Có thể nhìn thấy hai anh chị cùng nhau đưa