BẮT CÓC - Trang 150

Chương 20:

CHẠY TRỐN TRONG RỪNG GIỮA NHỮNG

VÁCH ĐÁ

Chúng tôi lúc thì đi, lúc thì chạy, nhưng khi trời sáng dần thì chạy không

nghỉ. Mặc dù nhìn xa vẫn thấy đất đai hoang dã và hình như không có người
ở, nhưng vẫn có những túp lều và nhà cửa trong những góc khuất của núi
rừng và có người sống ở đó. Có lẽ chúng tôi đã đi qua khoảng hai mươi khu
dân cư như vậy. Khi chúng tôi vừa tới gần một ngôi nhà, Alan để tôi ở
ngoài, một mình đi tới đó gõ cửa và nói chuyện qua cửa sổ với một người
trong nhà vừa bị đánh thức dậy, còn đang sợ sệt. Chắc anh vừa báo cho mọi
người những tin tức mới. Ở vùng này, điều đó là một nghĩa vụ rất thiêng
liêng mà Alan phải theo mặc dù anh đang chạy trốn vì cuộc sống trần trụi
của mình. Những người khác cũng đã thực hiện trách nhiệm này trung thành
tới mức hầu hết mọi nhà đều đã nghe đến vụ giết người vừa qua. Ngoài ra,
mặc dù không đến gần và không biết tiếng địa phương, tôi vẫn thấy tin đó
làm dân chúng sợ hơn là ngạc nhiên.

Mặc dù chúng tôi đã rất vội vã, trời cũng đã sáng, mà chúng tôi còn ở rất

xa nơi ẩn nấp. Trời sáng ập đến khi chúng tôi đang ở trong một thung lũng
rộng, có nhiều mỏm đá và con sông sủi bọt chảy qua. Xung quanh là những
ngọn núi hoang vu. Phong cảnh khô cằn, trơ trụi, chẳng có cây cối cũng
chẳng có cỏ mọc. Sau này tôi nghĩ có lẽ đó là thung lũng có tên là Glencoe
mà vào thời vua Williams đã xảy ra cảnh tắm máu. Nhưng tôi không nhớ
được chút gì về con đường chạy trốn cả vì chúng tôi luôn phải rẽ ngay rồi đi
vòng, phải chạy thật nhanh và thường chỉ đi vào ban đêm. Thỉnh thoảng tôi
có hỏi tên một vài địa điểm thì chúng lại toàn gọi bằng tên Gaelic và tôi
quên chúng rất nhanh.

Ánh sáng ban mai đầu tiên soi tỏ mặt đất không người này và tôi thấy

Alan nhăn trán. – Mảnh đất này hoàn toàn không thích hợp cho cậu và tôi, –

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.