BẮT CÓC - Trang 193

Balquidder nữa, ở đó sẽ đủ nhà và những người bạn tốt. Thế này có khá hơn
không David?

— Tốt, tốt, – tôi thì thầm – sẽ tốt thôi – và tôi bám chặt vào tay anh.

Alan vẫn còn gần như sắp khóc.

— David, – Anh nói – Tôi không phải là một người đàn ông thật sự, ở tôi

còn thiếu lý trí và lòng tốt. Tôi đã quên rằng cậu hầu như còn là một cậu bé
và tôi không nhận ra cậu đã gần cái chết rồi, David, cậu phải tìm cách tha
thứ cho tôi.

— Alan, Alan, đừng nói về chuyện đó nữa! – Tôi yêu cầu – Không người

nào trong hai chúng ta phải phàn nàn về người kia. Chúng ta phải chiều
nhau, tha thứ cho nhau và quên đi. Ối! vết đâm ở bên cạnh đau quá. Vẫn
chưa nhìn thấy cái nhà nào à?

— Tôi sẽ tìm được một chỗ ở cho cậu, David ạ. – Alan nói, giọng tin

tưởng – Chúng ta đi dọc theo dòng suối, chẳng bao lâu sẽ đến nơi có nhà
cửa. Cậu bé khốn khổ của tôi, bây giờ để tôi cõng cậu trên lưng có tốt hơn
không?

— Ồ, Alan, – Tôi phản đối – Trong khi tôi cao hơn anh mười hai zoll.

— Không đời nào! – Alan kêu lên giận dữ – Có thể chỉ một hoặc hai zoll

thôi! Tôi không muốn nói rằng tôi là một anh khổng lồ và rằng – Anh bổ
sung như muốn cười – nếu suy nghĩ nghiêm túc thì điều cậu vừa nói có lẽ
đúng, đúng là mười hai zoll hoặc là một foot, có thể đúng như vậy, thậm chí
có thể hơn một chút.

Thật là cảm động và hơi kỳ khi thấy Alan sửa lại lời nói của mình để

tránh cãi nhau. Nếu vết đâm bên cạnh không tra tấn tôi, chắc tôi đã có thể
cười to, nhưng có lẽ tiếng cười sẽ bị tiếng khóc át mất.

— Alan! – Tôi kêu lên – Tại sao anh lại tốt với tôi vậy? Tại sao anh có thể

lại đi với một thằng bé vô ơn như tôi?

— Điều đó thực tôi không biết. Điều làm tôi trước đây yêu cậu nhất đó là

thực tế cậu không bao giờ tìm cách buôn bán, tính toán. Nhưng mà bây giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.