BẮT CÓC - Trang 191

— Ồ, tôi biết. – Tôi ngắt lời – Anh mang họ một hoàng đế nhưng mà anh

đừng quên là tôi biết loại đó hơn nhiều từ khi tôi ở cao nguyên và điều quý
báu nhất tôi muốn nói với những người ấy là sẽ không có hại gì đâu nếu
thỉnh thoảng họ lại rửa mình một chút.

— Cậu có biết cậu đang xúc phạm tôi. – Alan nói rất nhỏ.

— Rất tiếc, nhưng tôi chưa nói xong, nếu anh không quen và cụ thể hơn

là không thích điều tôi nói. Trong trận mạc, những người đàn ông của đảng
tôi, đảng Whig, đã đánh thắng và truy nã anh. Tôi cảm thấy cái niềm vui thú
của anh dồn một đứa trẻ mới lớn thuộc đảng đó vào chân tường một cách
hèn hạ là một điều đáng khinh. Những người Campbell và Đảng Whig đã
chiến thắng ngài, ngài phải chạy trốn như một con thỏ bị đuổi, đáng lẽ ngài
phải nói về họ với một sự kính trọng chứ.

Alan đứng đó không nhúc nhích, mảnh áo măng tô bay trước gió.

— Rất tiếc. – Cuối cùng anh nói – đó là những điều người ta không thể bỏ

qua.

— Tôi cũng không mong ngài bỏ qua, tôi cũng sẵn sàng nếu ngài muốn.

— Sẵn sàng? – Anh ta hỏi.

— Sẵn sàng. – Tôi nhắc lại – Tôi không phải là kẻ nói mồm và ba hoa.

Thôi, bắt đầu đi, tôi rút kiếm ra và giữ ở tư thế chiến đấu, điều đó chính
Alan dạy tôi.

— David! – Anh ta kêu lên – Cậu điên rồi à? Tôi không thể đấu kiếm với

cậu, đó sẽ là việc giết người trắng trợn.

— Điều đó đáng lẽ ngài phải nghĩ đến khi xúc phạm tôi và khiêu khích tôi

sôi máu lên.

— Đúng như vậy! – Alan nói. Anh đứng đó run rẩy ép tay vào mồm như

một người không còn biết làm gì nữa – Đúng như vậy thật. – Anh nói và rút
gươm ra.

Nhưng trước lúc chúng tôi đụng gươm, anh đã quăng vũ khí của mình ra

rất xa và luôn nhắc lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.