BẮT CÓC - Trang 190

khốn khổ thêm. Tôi nghe thấy thời điểm đang đến “Khi tao nằm xuống và
chết sẽ như đạp vào mặt mày, mày sẽ hối hận hơn về sự vô ơn và dã man”.

Trong nỗi đau đớn, có lần tôi ngã xuống đất nhưng lại vùng dậy ngay và

tiếp tục đi. Sốt cao rồi lại lạnh cóng thay đổi nhau và tôi khó mà mang cái
túi bên mình đi nữa. Cuối cùng, tôi thấy không thể đi nữa và có nhu cầu tính
toán sòng phẳng với Alan, không muốn kìm hãm nỗi căm giận nữa và kết
thúc nhanh chóng cuộc sống của mình. Anh ta lại gọi tôi là kẻ theo Đảng
Whig. Tôi đứng lại.

— Ngài Stuart! – Tôi hét lên, giọng bị át đi vì giận dữ – Ngài hơn tuổi tôi

và chắc là biết cách cư xử, nếu ngài thấy rất cần hoặc rất hứng thú tranh luận
chính trị với tôi. Cho đến nay tôi luôn cho rằng những người tử tế, dù quan
điểm chính trị có thể bất đồng, vẫn có thể lịch sự với nhau. Nếu không như
thế thì chắc tôi đã có câu trả lời thích hợp cho ngài.

Alan đứng như mọc rễ trước mặt tôi, mũ lông chim đội lệch trên đầu, tay

đút trong túi quần, đầu hơi cúi, nghe tôi nói với một nụ cười giận dữ – như
tôi nhìn thấy qua ánh sao đêm – và khi tôi ngừng lời, anh bắt đầu huýt sáo
một bài Jakobit, một bài thơ trào phúng về thất bại của tướng Copes ở
Preston Pans.

Ồ, Johnnie Copes không bao giờ còn nữa.
Mà tiếng trống của mày kêu to quá.

Tôi thấy ngay đã có lúc Alan chiến đấu bên phía hoàng gia.

— Tại sao lại chính bài này, Ngài Stuart? Nó làm ngài nhớ lại là ngài

đánh nhau cả hai bên?

Alan ngừng lại giữa bài hát và hét lên:

— David!

— Chấm dứt những chuyện vừa qua – Tôi tiếp – Tôi chờ đợi là trong

tương lai ngài sẽ nói một cách đứng đắn về nhà vua và các bạn Campbell
của tôi.

— Tôi là một Stuart. – Alan bắt đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.